Mặc dù thiên hạ cũng không hoàn toàn thái bình, nhưng thấy cảnh tượng kinh thành người tới người đi, cũng đủ làm cho người ta vui vẻ, tạm thời quên đi buồn phiền.
''Chủ tử, hôm nay ngài tính đi đâu giải buồn đây?'' Tiểu Trụ Tử nhìn xung quanh, khắp nơi mới lạ, hắn là thái giám, thường ngày không ra khỏi cửa, hiếm có cơ hội đi ra nhìn một chút, sao hắn lại không nắm chặt cho tốt.
''Tùy ý đi một chút.'' Triệu Hằng ăn mặc kiểu thư sinh. Hắn muốn trông thấy cuộc sống dân gian, người ở trên cao không phải cứ ngồi ở trên điện cao là có thể hiểu rõ khó khăn dân gian, hắn biết đạo lý đó, cho nên lâu lâu sẽ xuất cung nhìn một chút.
''Chủ tử, phía trước có hồ nhân tạo, nghe nói là một công trình lớn, do Lễ Bộ Thượng Thư Lý đại nhân bỏ vốn giám đốc (giám sát đốc thúc) xây dựng, cực kỳ tinh xảo, chúng ta đi qua xem một chút được không?'' Mặc dù rõ ràng hỏi chủ tử một tiếng, nói toạc ra là bản thân hắn tò mò muốn xem. Hồ nhân tạo ư! Cái này rất mới mẻ!
''Ừ.'' Triệu Hằng cũng cảm thấy hứng thú, để Tiểu Trụ Tử dẫn đường.
''Quả thật kỳ cảnh!'' Hắn khen. Không ngờ ngay cả hồ nước cũng có thể nhân tạo, vậy tương lai có gì là không có khả năng?
''Chủ tử, hồ này xanh đậm, bốn phía trồng đầy liễu, nghĩ đến thật có phong cách riêng, nếu lúc này có một hai vị giai nhân làm bạn bên cạnh, vậy thì càng sung sướng..... Chủ tử, ngài làm sao vậy?" Trong lúc nước miếng Tiểu Trụ Tử hết sức tung bay, thấy sắc mặt chủ tử khác thường, theo tầm mắt hắn nhìn lại: ''Chủ tử, vị cô nương cũng không phải là muốn nhảy hồ chứ?'' Tiểu Trụ Tử sợ hãi. Bởi vì vị cô nương mặc giá y đỏ đứng ở nơi rất ít người, đang cởi giày, hình như muốn xuống nước, này thì đúng rồi!
Triệu Hằng không nói hai lời, nhanh chóng đi về phía vị cô nương kia, muốn kịp thời ngăn chặn trước khi nàng xuống nước. Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, cô nương mới đưa một chân vào trong nước, Triệu Hằng còn chưa đứng vững đã bị Tiểu Trụ Tử đuổi theo phía sau đụng phải, va chạm này khiến Triệu Hằng và vị cô nương kia mất thăng bằng, liền song song rơi vào trong nước.
''Chủ tử --'' Tiểu Trụ Tử sợ hãi kêu. Nguy rồi, rõ ràng Thái tử bị hắn đụng rơi xuống nước, hắn có mười cái đầu cũng không đủ chém, hoang mang sợ hãi vội vàng muốn xuống nước cứu người.
Chân vừa mới đụng mặt nước, Triệu Hằng đã ôm cô nương kia lên bờ.
''Chủ tử, nô tài đáng chết, ngài không sao chứ?'' Tiểu Trụ Tử run sợ hỏi.
''Không có việc gì, chỉ sợ vị cô nương này có chuyện.'' Vẻ mặt Triệu Hằng khẩn trương nhìn Lộ Tử Nam uống vài ngụm nước ngất đi.
Tiểu Trụ Tử dời tầm mắt đến trên người nàng: ''Chủ tử, nàng bất tỉnh, tám phần là do uống nước quá nhiều, chen vào bao tử, ngực, ép nước ra ngoài là được.'' Hắn từng thấy qua một cung nữ không cẩn thận rơi xuống hồ cá chép, lão thái giám trong cung cũng xử lý như thế. Hắn cởi y phục của nàng ra.
Triệu Hằng ngăn cản: ''Ngươi làm cái gì?''
Mặt Tiểu Trụ Tử vô tội: ''Cứu nàng đó! Nén như vậy, nước không ra được.'' Lúc này Triệu Hằng mới buông tay, nhìn hắn định làm gì. Chỉ thấy sau khi cởi ra, Tiểu Trụ Tử đưa tay tới trước ngực nàng.
''Dừng tay!'' Triệu Hằng giận dữ ngăn cản lần nữa.
Tiểu Trụ Tử sợ hết hồn: ''Nô tài chỉ muốn ép nước trong lồng ngực nàng ra ngoài.'' Hắn vội vàng giải thích.
Vẻ mặt Triệu Hằng vẫn khó coi: ''Nói cho ta biết làm sao, ta tới.'' Hắn không cho phép bất kỳ nam nhân nào đụng vào vị cô nương này. Hắn quên Tiểu Trụ Tử là thái giám, nhưng chỉ thấy cô nương nhắm mắt này, hắn liền đau lòng, ý muốn bảo hộ tự nhiên nảy sinh mãnh liệt, mới vừa rồi nàng muốn tự tử sao? Nhưng lại không giống, cô nương đẹp vậy vì sao phải tìm chết? Nhìn nàng mặc một bộ giá y xuất hiện nơi này, cái này có chút kỳ quái.
Tiểu Trụ Tử cảm thấy quái dị nhìn hắn một cái: ''Tuân lệnh.'' Tiểu Trụ Tử nói cho hắn phương pháp.
Hắn làm theo, không lâu sau nàng liền ói ra nước, từ từ tỉnh lại.
''Cô nương!'' Hắn tính ép thêm chút nước từ trong bụng nàng ra.
Cuối cùng nàng cũng tỉnh táo, hơn nữa nhìn thấy một tên nam tử đang giở trò với mình, vội vàng ngồi dậy, không nói lời nào tát hắn một cái: "Ngươi muốn làm gì?'' Nàng nhìn lại bộ dáng quần áo xốc xếch của mình, càng thêm kinh hoảng tột đỉnh: ''Ngươi không biết xấu hổ!'' Nàng mắng to.
Từ nhỏ đến lớn không ai dám đánh hắn, huống chi là cho hắn bạt tai, còn mắng hắn không biết xấu hổ, Triệu Hằng ngây ngẩn cả người.
''To gan!'' Tiểu Trụ Tử hét lớn. Nàng không muốn sống: ''Ngươi quá càn rỡ, lại dám đối với --''
''Vô lễ là các ngươi, lại dám giữa ban ngày ban mặt vô lễ với cô nương! Trong mắt các ngươi còn vương pháp hay không!'' Lộ Tử Nam giận đến phát run, vội vàng mặc y phục lại.
''Cô nương, nàng hiểu lầm, mới vừa rồi tại hạ chỉ cứu nàng." Triệu Hằng nhẫn nại giải thích.
''Cứu ta? Ta rất tốt các ngươi cứu ta làm gì?..... Ta nhớ ra rồi, đều là hai người các ngươi hai tên quỷ lỗ mãng hại ta rơi xuống nước.'' Nàng nhớ tới nàng không chịu nổi hấp dẫn từ hồ nước mát mẻ, cố ý đến nơi vắng vẻ, đang cởi giày muốn ngâm chân vào trong hồ nước mát, ai ngờ sau lưng lại có người đụng vào, nàng không biết bơi, hung hăng uống vài hớp nước, nàng cũng không nhớ chuyện tiếp theo.
''Càn rỡ! Ngươi lại còn dám mạnh miệng không kiêng ỵ, cái gì quỷ lỗ mãng, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?'' Tiểu Trụ Tử tức giận gầm rú.
''Ngươi cho rằng các ngươi là ai à? Vốn là tên quỷ lỗ mãng, nếu không làm sao ta rơi xuống nước.'' Nàng không vui rống trả.
''Ngươi còn nói, chủ tử, ta muốn chém nàng!'' Tiểu Trụ Tử thở phì phò, cô nương này quả thật có mắt không tròng, dám mạo phạm Thái tử lần nữa, rõ ràng là tìm chết!
''Lui ra!'' Triệu Hằng khiển trách, hắn không muốn dọa nàng sợ. Hắn chuyển sang Lộ Tử Nam: ''Cô nương, vừa rồi vì sao nàng tự sát?'' Hắn đưa ra nghi vấn của hắn.
Những lời này vừa lúc bị Châu Nhi đuổi kịp nghe thấy, lập tức kinh hãi: ''Tự sát? Ông trời ơi! Tiểu thư, mới vừa rồi ngài không phải thật sự nhảy cầu tự vẫn chứ, sao ngài có thể nghĩ quẩn như vậy? Lần này cô gia bỏ mạng là do hắn có phúc mỏng, không liên quan tới ngài, ngài đừng lẩn quẩn trong lòng!'' Nàng kêu khóc.
''Nàng mới vừa để tang phu quân?'' Triệu Hằng kinh ngạc nhìn nàng mặc hồng y. Vừa thành thân liền để tang phu? Khó trách nàng nghĩ không thông. Hắn có chút đau lòng.
Lộ Tử Nam khó chịu chuyển sang Châu Nhi: ''Ngươi ở đây nói bậy bạ gì đó? Ta không có tự sát!'' Nàng gầm nhẹ. Thật là hoang đường, tại sao có thể xảy ra loại hiểu lầm này?
''Nhưng mới vừa rồi chúng ta rõ ràng thấy ngươi cởi giày đi xuống nước.'' Tiểu Trụ Tử không hiểu nói.
Lộ Tử Nam tức giận: ''Ta chỉ là.....chỉ là muốn ngâm chân vào nước." Nàng đỏ mặt giải thích. Chuyện này thực sự không phải là hành động mà một thục nữ cần có, nói ra khó trách khiến cho người ta ngượng ngùng. Nhưng nếu không phải do bọn họ, nàng cũng không nhếch nhác như vậy.
''Thì ra là như vậy, là tại hạ hiểu lầm ý đồ của cô nương'' Triệu Hằng nhịn cười. Nàng thật sự lo gan, cư nhiên giữa ban ngày ban mặt muốn chân không nghịch nước, thật là cô nương kinh hãi thế tục.
Thấy vẻ mặt hắn nhịn không được, Lộ Tử Nam hờn giận: ''Muốn cười thì cười, tất cả đều nhờ các ngươi ban cho!'' Nàng tức giận chỉ vào cả người ướt đẫm của mình.
Vào lúc này, Triệu Hằng trái lại có chút áy náy: ''Xin cô nương tha lỗi.'' Hắn chấp tay.
''Chủ tử, cần gì xin tha thứ, ta thấy cô nương này cũng không phải nữ nhân đứng đắn, nếu không tại sao lại cởi giày trước mặt mọi người để lộ da thịt, chậc chậc chậc! Thật là mất hết thể thống!'' Tiểu Trụ Tử ríu rít ồn ào.
''Ai nói tiểu thư nhà ta không phải nữ nhi trong sạch, tiểu thư nhà ta đúng là ái nữ duy nhất của Học Sĩ đương triều Lộ địa nhân, ngươi còn dám càn rỡ, cẩn thận lão gia nhà ta bắt ngươi lại.'' Châu Nhi tức giận nói. Tên tiểu nô tài có tính tình bất nam bất nữ, khiến người chán ghét.
''Thì ra là Lộ cô nương, thất kính, thất kính.'' Triệu Hằng cười nói với Lộ Tử Nam. Thì ra là khuê nữ Lộ Học Sĩ.
''Hừ, biết lai lịch tiểu thư nhà ta, tin rằng các ngươi cũng không dám càn rỡ nữa." Châu Nhi đắc ý.
''Ngươi --'' Tiểu Trụ Tử tức giận muốn phát tác.
''Tiểu Trụ Tử, câm miệng! Ngươi lui qua một bên đi, ta không cho phép, không được lên tiếng nữa.'' Triệu Hằng trầm giọng.
''Vâng.'' Lúc này Tiểu Trụ Tử mới bất đắc dĩ lui sang một bên, trừng mắt Châu Nhi. Nha đầu thối!
''Cô nương --'' Triệu Hằng muốn nói với Lộ Tử Nam điều gì đó.''
Lộ Tử Nam cắt lời hắn: ''Công tử, không cần nói nữa, dù sao ta cũng không có việc gì, chuyện này coi như xong.'' Nàng hào phóng nói. Nàng sẽ không so đo với hắn.
''Đa tạ cô nương, tại hạ còn một chuyện mạo phạm, xin hỏi cô nương mặc giá y là vừa mới thành thân?'' Có rất ít cô nương mặc giá y chạy loạn trên đường, chuyện này thật không tầm thường.
Lộ Tử Nam cúi đầu nhìn giá y ướt đẫm, nhân duyên của nàng cùng một với giá y ngâm nước. Nàng chua sót không nói.
''Hôm nay là ngày đại hỉ của tiểu thư nhà ta.'' Châu Nhi bất đắc dĩ trả lời thay Lộ Tử Nam.
Hắn thất vọng một trận, thành thân? Không đúng, không phải tiểu nha hoàn nói cô nương này vừa mới để tang chồng?
''Cô nương, hôn lễ hôm nay có phải không trôi chảy hay không?'' Hắn to gan hỏi.
Sắc mặt Lộ Tử Nam đột biến.
Quả thật không thích hợp: ''Nếu như cô nương không tiện nói, tại hạ cũng không miễn cưỡng.'' Hắn không muốn làm khó nàng.
Lộ Tử Nam có chút kỳ quái, nàng đã nổi danh là mệnh cứng ở toàn bộ kinh thành, tại sao vị công tử này lại không biết?
''Công tử không phải người kinh thành?'' Nàng hoài nghi hỏi.
''Chủ tử nhà ta là người kinh thành chính cống.....'' Tiểu Trụ Tử nhịn không được lại chen miệng, nhưng lập tức bị Triệu Hằng xem thường, lập tức câm miệng không dám nhiều lời.
''Người kinh thành?'' Thật là lạ, người kinh thành không biết thanh danh của nàng rất ít, tám phần là người này suốt ngày núp trong phòng, chưa từng ra bên ngoài cùng người rãnh rỗi mài răng (nhiều chuyện).
"Cô nương, có gì không đúng sao?" Hắn tò mò hỏi.
''Dĩ nhiên không đúng, toàn bộ kinh thành chưa từng nghe qua tên của tiểu thư nhà ta cũng chỉ còn dư lại hai người các ngươi thôi.'' Châu Nhi cúi đầu lầm bầm nói.
Hắn cau mày: ''Xem ra vị Lộ cô nương này rất có danh tiếng, ngược lại kiến thức ta nông cạn rồi.
''Đúng vậy.'' Châu Nhi che miệng cười trộm.
''Xin hỏi tiểu thư nhà các ngươi có cái gì nổi danh? Sẽ không phải là triều đình ban cho cái gì đền thờ trinh tiết chứ?'' Tiểu Trụ Tử khinh thường chen miệng vào, hắn mới không tin nàng có cái gì tốt truyền ngàn dặm.
Mặt Lộ Tử Nam nhất thời đỏ lên, liên tục gả cho 4 trượng phu cũng khắc chết bốn trượng phu, điều này có thể gọi là ''Có trinh tiết'' sao? Quả thật nàng không có đất dung thân: ''Châu Nhi, chúng ta đi!'' Nàng kéo Châu Nhi rời khỏi, nàng không muốn làm cho mình càng chật vật.
''Cô nương, chậm đã!'' Triệu Hằng ngăn nàng lại.
''Còn có chuyện gì?'' Nàng không nhịn được hỏi.
Hắn cởi áo khoác Tiểu Trụ Tử xuống. Bởi vì của hắn cũng ướt.
''Ngươi muốn làm gì?'' Nàng sợ hết hồn.
Hắn cười khẽ, khoác áo lên người nàng: ''Nàng rơi xuống nước ướt đẫm toàn thân, như vậy trở về sẽ cảm lạnh." Mặc khác, hắn cũng lo lắng y phục nàng ẩm ướt dán lên thân thể lộ ra đường cong, sẽ đưa tới bọn người xấu.
Hắn càng thêm ham muốn chiếm giữ mãnh liệt, không muốn để cho người khác thấy bộ dáng của nàng.
Nàng rất cảm kích: ''Cám ơn!''
Hắn cẩn thận nhìn nàng: ''Mau trở về đi thôi!'' Hắn sẽ tra rõ hôm nay Lộ phủ xảy ra chuyện gì? Cùng với tất cả liên quan đến nàng.
Nàng có chút mất tự nhiên. Nào có ai nhìn người như vậy: ''Công tử càn rỡ rồi!'' Nàng cúi đầu trách cứ.
''Vậy sao?'' Hắn cười nhạt không nói.
Nàng căm tức nhìn hắn chằm chằm: ''Công tử luôn luôn đùa giỡn cô nương ở trên đường vậy sao?'' Chỉ cần nghĩ đến hắn là người như thế, nàng liền cảm thấy thất vọng.
''Ta không thường ra ngoài." Hắn vẫn cười nhẹ.
Đây cũng tính là câu trả lời? Nàng chán nản: ''Châu Nhi!'' Nàng kéo Châu Nhi bỏ chạy, không muốn nhiều lời với với người như hắn. Hừ!