Hoa Ngu quay đầu, liền thấy được ánh mắt nguy hiểm của hắn.
Vương gia nói quá lời rồi. Trong lòng nhất thời căng thẳng, nàng chỉ đành gượng cười:
Người kia chính là sườn phi nương nương nha, lá gan nô tài dù có lớn đến đâu, cũng không dám khinh nhờn nương nương a!
Phải không? Chu Lăng Thần đánh giá nàng. Bổn vương thấy lá gan ngươi cũng không nhỏ.
Hoa Ngu lộ ra vẻ mặt căng thẳng, nghiêm túc nói:
Vương gia! Nô tài là thái giám! Thân thể không hoàn chỉnh, cả đời này làm sao dám muốn đến nữ nhân!
Chu Lăng Thần nhíu mày, trong mắt mang theo chút nghiền ngẫm, ánh mắt như thấu vạn vật, Hoa Ngu không dám nhìn thẳng hắn.
Không thích nữ nhân, thì phải là thích nam nhân? Ai ngờ, Chu Lăng Thần tựa tiếu phi tiếu bổ sung thêm một câu như vậy.
Khụ! Khụ khụ khụ! Hoa Ngu suýt chút nữa bị sặc nước miếng mà chết!
Tên biến thái này cố ý đi?
Vương, Vương gia... Nàng nói chuyện còn nói lắp, lời này nàng thực sự đỡ không nổi.
Thích bổn vương sao? Chu Lăng Thần đẩy xe lăn một chút, đến trước mặt nàng.
Hoa Ngu:...
Không thích, muốn đánh chết!
Nhưng lời này dù cho nàng một trăm lá gan cũng không dám nói.
Hoa Ngu bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên, vô cùng khó chịu.
Mắt phượng xoay chuyển, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì gian ác.
Mới vừa rồi phụ hoàng có bảo người đến truyền lời, bảo bổn vương giao ra tên nô tài không biết quy củ. Chu Lăng Thần híp mắt lại, trên mặt lộ ra chút nguy hiểm.
Trong lòng Hoa Ngu chợt động, thế là thế nào? Đây là muốn uy hiếp nàng sao?
Nàng là loại người dễ dàng để người khác uy hiếp sao?
Thích! Thân thể so với nội tâm còn phản ứng nhanh hơn, Hoa Ngu gật đầu như giã tỏi, Người nô tài thích nhất, đương nhiên chính là Vương gia!
Chu Lăng Thần nghe vậy, nhất thời cười, cười đến phi thường tà tứ.
Biết rõ tiểu lừa đảo này chính là trợn mắt nói dối, nhưng hắn nghe xong, trong lòng vẫn vô cùng thoải mái.
Lưu Hành ở bên cạnh thấy một chủ một tớ ngươi tới ta đi, có một loại cảm giác giống như phu thê liếc mắt đưa tình. (´▽`ʃ♡ƪ)
Hắn giương mắt nhìn trời, đây là làm sao? Là hắn điên rồi hay hai người này điên rồi?
Người từ hoàng cung đến? Hoa Ngu thấy Chu Lăng Thần không nói lời nào, vẫn cứ nhìn chằm chằm nàng, không nhịn được hỏi.
Người của bổn vương, nào có đạo lý cứ vậy mà giao ra? Chu Lăng Thần nghiêm mặt nói.
Hoa Ngu bĩu môi, nếu vừa rồi nàng vẫn do dự, câu trả lời vẫn là như vậy sao?
Chủ tử. Đang nói thì Trần quản gia một đầu tóc trắng vội vã chạy đến.
Quản gia, ngài chậm một chút. Lưu Hành đỡ hắn một phen.
Chuyện gì?
Bạch công tử cầu kiến! Trần quản gia dừng lại một chút, sau đó sắc mặt cổ quái nói.
Bạch công tử? Bạch công tử nào? Hoa Ngu nhíu mày.
Vị Bạch công tử của Bạch Ngọc các. Chen vào lời nói của chủ tử là hành vi cực kỳ vô lễ, Trần quản gia cảm thấy có chút kỳ quái, thuận tiện nhìn Hoa Ngu.
Bạch Ngọc Hằng? Chu Lăng Thần nhếch miệng, trong mắt xẹt qua ám quang.
Đúng vậy.
Bạch gia và Ung Thân vương phủ cũng không có qua lại.
Hơn nữa tên Bạch Ngọc Hằng này tài danh bên ngoài cũng không nhỏ, bản tính cao ngạo cũng không kém, yến hội trong kinh muốn mời hắn cũng khó, chứ đừng nói là tới cửa.
Có học vấn và tài năng mà cao ngạo, điều này cũng dễ hiểu.
Chỉ có điều hắn tự động đến vương phủ, thực khiến người ta khó hiểu.
Chủ tử? Lưu Hành nhíu mày, quay đầu hỏi ý kiến Chu Lăng Thần.
Để hắn tiến vào. Trên mặt Chu Lăng Thần nhìn không ra cảm xúc.
Update: 16/9/2019