Nhưng không đợi nàng mở miệng, Chu Lăng Thần bên cạnh đã tiến lên từng bước.
Từng bước này, vô cùng vững vàng.
Thoạt nhìn, bước đi vô cùng giống người bình thường.
Nhưng chỉ có Hoa Ngu thấy, trên trán Chu Lăng Thần đã toát mồ hôi lạnh.
Chân hắn vừa mới hồi phục, lúc đi, chẳng khác nào múa trên đao kiếm*, tư vị ấy, đau đến nhường nào.
*gần giống đi trên đao kiếm, ý chỉ đau đớn ở chân
Từng bước từng bước, vững vàng như Tùng*.
*cây Tùng
Cả Nguyệt Nhạc cung lại tiếp tục yên lặng.
Hoa Ngu thấy xung quanh đã được như ý muốn, âm trầm hạ mi.
Nàng nhíu mày, hai tay ôm ngực.
Tính khí Chu Lăng Thần như vậy, chọc giận hắn, nàng biết rõ, đám người này sẽ có kết cục như thế nào.
Vương gia, bổn vương như vậy, là dùng yêu vật sao? Chu Lăng Thần nhếch miệng, cứ như vậy đi đến trước mặt Đoan Bình quận vương.
Hắn đứng lên, so với Đoan Bình quận vương còn cao hơn một cái đầu.
Vóc người rất cao, thẳng tắp như ngọc, khí thế lại vô cùng bức người.
Quả thực khiến người khác run rẩy!
Này... Đoan Bình quận vương cũng không nghĩ tới, hắn không chỉ đứng lên, mà còn có thể đi!
Sắc mặt lập tức thay đổi.
Phụ hoàng, nhi thần không nghĩ tới lại khiến mọi việc hỗn loạn như vậy. Chu Lăng Thần cũng không nhìn hắn, mà đi đến gần Thuận An đế, khom người nói:
Như mọi người nói, nhi thần chính là điềm xấu. Chu Lăng Thần tựa tiếu phi tiếu.
Nhi thần có thể chịu chỉ trích, nhưng phụ hoàng là phụ thân của nhi thần, chỉ trích nhi thần chính là không để phụ hoàng vào mắt, đây là điều nhi thần không muốn chút nào.
Hắn nói nhẹ nhàng, hơn hết còn biểu đạt cảm tình của mình với Thuận An đế.
Nháy mắt Thuận An đế liền đứng lên, từ trên long vị* đi xuống.
*chỗ ngồi của vua
Thần nhi! Thần nhi của trẫm! Hắn ôm cổ Chu Lăng Thần, thất thanh khóc rống.
Trong mắt Chu Lăng Thần khẽ động, tay lưỡng lự một chút, cuối cùng vẫn vỗ vỗ lưng Thuận An đế.
Chúc mừng Hoàng thượng! Chúc mừng Ung Thân vương! Đám người vừa nghi ngờ Chu Lăng Thần, bây giờ một câu cũng không nói được.
Hoa Ngu đứng ở dưới, là người đầu tiên quỳ xuống, thanh âm vang dội, xuyên thủng cả Nguyệt Nhạc cung.
Âm thanh này, vô cùng chói tai, giống như...
Phải cùng bọn họ tuyên chiến!
Nhưng mà nhìn thái độ của Thuận An đế, cho dù bọn họ có không cam lòng, cũng chỉ đành làm theo Hoa Ngu, đồng loạt quỳ xuống.
Chúc mừng Hoàng Thượng! Chúc mừng Ung Thân vương!
Chu Lăng Thần đứng đó, hơi kéo khóe môi.
Tốt! Tốt! Không hổ là con của trẫm! Thuận An đế đã bình ổn lại cảm xúc, buông hắn ra, vỗ vai hắn, vẻ mặt kích động.
Người đâu, thưởng-- Hắn (TAD) đứng một lúc sau, câu đầu tiên nói, chính là muốn ban thưởng.
Chỉ là, Chu Lăng Thần đã là thân vương, là hoàng tử có địa vị cao nhất.
Phần thưởng kia, có khi chính là cho hắn nhập chủ Đông cung*...
*cung của Thái tử
Thuận An đế dừng lại một chút, trong mắt xẹt qua âm trầm, nói:
Đem bộ tranh mới của trẫm, thưởng cho Ung Thân vương!
Ban cái này, có cũng như không.
Chỉ là Chu Duệ và Chu Mặc Ngân nghe xong, sắc mặt cũng trầm xuống.
Thuận An đế trừ bỏ chính sự, thú vui lớn nhất chính là vẽ tranh.
Tranh của Thuận An đế, nào có ban cho người khác.
Bọn hắn vòng vo vài lần, chính là muốn Thuận An đế hài lòng.
Update: 6/10/2019