Tuy nàng không biết được trong lòng Chu Lăng Thần đang nghĩ cái gì nhưng về chuyện của Nhược Vân, nàng vẫn muốn giải thích.
Không chỉ vì Thi Nhược Vân mà còn là vì nàng, nàng đã là thanh kiếm sắc bén nhất của Chu Lăng Thần, không thể qua lại quá thân cận với trọng thần triều đình. Thi Sầm là võ quan, đương nhiên cũng thế.
Hiện giờ hết thảy mới chỉ là bắt đầu, nàng còn chưa muốn Chu Lăng Thần hiểu nhầm đâu!
“ Hoàng thượng thấy vị trí này đã được chưa? “ Hoa Ngu phục hồi lại tinh thần, đi lên phía trước vài bước, khoảng cách với Chu Lăng Thần cũng thu hẹp lại đáng kể, mà cơ hồ chỉ cách có một cánh tay.
Chu Lăng Thần hơi hơi nhướng mày, tươi cười trên mặt nhưng lạnh đi vài phần, vô cùng ý tứ mà nói:
“ Ngươi đối với Thi Nhược Vân đúng là cực kỳ để bụng! “
“ Vâng. “ Hoa Ngu đáp lại trôi chảy, nhưng đến khi ngẫm lại thì lại cảm giác có chút sai sai. Đến khi nhận ra đầu óc cũng loạn, nàng vội vàng lắc đầu xua tay.
“ Không đúng không đúng! “
“ Hừ! “ Nhưng lúc này Chu Lăng Thần nghe đều không lọt tai được câu nào! Hắn cảm thấy biểu hiện vừa rồi của Hoa Ngu mới là chân thật nhất, trước mặt hắn bất quá chỉ là qua loa lấy lệ thôi.
Ý cười trên mặt Chu Lăng Thần biến mất sạch sẽ, hắn lập tức túm lấy Hoa Ngu còn đang lắc đầu như trống bỏi kia kéo xuống ấn lên long sàng!
“ A! “ Hoa Ngu không ngờ Chu Lăng Thần đột nhiên lại tóm lấy nàng, nhất thời không kịp phản ứng, cả người bị hắn đè chặt trên long sàng. Tuy bị ngã mạnh, nhưng long sàng vô cùng mềm mại nên nàng cũng không bị thương, đã vậy còn hơi lún xuống.
Nhưng lúc này nàng hoàn toàn không quan tâm mấy vấn đề như thế, nàng chỉ mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt mà hoảng loạn không biết làm sao.
Cái tình huống quái quỷ gì thế này!?
“ Trẫm thấy ngươi là chán sống rồi! “ Chu Lăng Thần đè trên người nàng, dùng loại tư thế kỳ lạ này mà từ trên cao nhìn xuống, khi nói còn nghe được âm thanh nghiến răng nghiến lợi.
“ Nữ nhân của trẫm mà ngươi cũng dám mơ ước, còn định ám độ trần thương* trẫm và nàng ta, nếu ngươi không phải thái giám, chẳng lẽ muốn bò lên đầu trẫm luôn sao!? Tính cho trẫm đội nón xanh hửm!? “
*đại khái kiểu đánh lén gì gì đấy
Chu Lăng Thần tuy nói nhưng tay vẫn hoạt động, thẳng thừng mà tóm gọn hai cổ tay của Hoa Ngu kéo giữ lên đỉnh đầu, khiến nàng căn bản không thể động đậy! Đã vậy toàn bộ trọng lượng của hắn đều dồn lên người nàng!
Hoa Ngu cảm thấy bản thân giống như cá nằm trên thớt, tùy ý mặc tên biến thái nào đó xâu xé...
“ Hoàng, Hoàng thượng! “ Sống qua hai đời, Hoa Ngu chưa bao giờ trải qua chuyện như thế này, khoảnh khắc bị Chu Lăng Thần đè xuống kia, nàng còn chút ngây người. Đến khi nhận thức rõ thực tại thì cả người đã bị Chu Lăng Thần vây khốn, nàng tuy không còn nội lực, nhưng duy độc còn lại chính là khinh công.
Nhưng tay chân bị khóa chặt rồi, nàng dùng khinh công kiểu gì giờ?
Đầu óc Hoa Ngu sắp phát điên rồi!
Đến tột cùng là Chu Lăng Thần bị làm sao vậy!? Tư thế này... Hắn, hắn đứt dây thần kinh thẹn rồi sao!?
“ Nô tài biết sai rồi! Nô tài không dám nữa! Hoàng, Hoàng thượng! Tha cho nô tài đi! “ Nàng cực kỳ hoảng sợ, đại khái nữ nhân nào mà gặp phải mấy chuyện như thế này đều không có khả năng trấn tĩnh.
Hoa Ngu coi như còn đỡ.
Update: 19/5/2020
Chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại!!! (つ≧▽≦)つ♡