Làm trò này trước mặt mấy nam nhân, vươn đầu lưỡi, nghiêng đầu liếm kim châm một chút.
Mọi người:...
Lưu Hành nhìn bộ dáng diêm dúa lòe loẹt của người này, gân trán có chút giật. Ngay khi hắn còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy Diệp Vũ nhanh như chớp đem kim châm đâm vào đùi Chu Lăng Thần!
Ngươi! Lưu Hành muốn điên lên rồi, đây rốt cuộc là ý gì?! Dám cả gan làm vậy với Vương gia?
Tốt lắm. Đến đây, Diệp Vũ cũng đã xong chuyện, nàng dương tay liếc nhìn Chu Lăng Thần một cái, đột nhiên khom người cười quyến rũ:
Vương gia, người động một chút thử xem?
Cứ như đang đùa giỡn! Nếu không phải Chu Lăng Thần ngăn lại, Lưu Hành thật muốn giết tên cẩu nô tài này!
Chu Lăng Thần một đôi mực mâu, lúc này càng lộ rõ thâm trầm. Hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm Diệp Vũ, khiến Diệp Vũ cảm giác như mình bị nhìn thấu.
Một kim này đâm xuống có bao nhiêu đau đớn, Diệp Vũ vô cùng rõ ràng.
Nhưng Chu Lăng Thần cư nhiên mặt không đổi sắc, quả nhiên là vô cùng biến thái, rất... À không, là tuyệt phẩm biến thái!
Cẩu quan, đi tìm chết đi! Thấy Chu Lăng Thần không hề có động tĩnh, hơn nữa Diệp Vũ còn đang đắc ý như vậy, Lưu Hành thật sự là không nhịn được, lại rút kiếm chém về phía nàng.
Đã thế lại còn động thủ từ phía sau!
Mười mấy năm qua, đôi chân của Chu Lăng Thần không hề có động tĩnh gì, thế nhưng lần này lại có chút lay động.
Lưu Hành đứng trước mặt hắn, nhìn thấy vô cùng rõ ràng. Hắn nhất thời trợn tròn mắt, thế công trong tay liền dừng lại.
Này, này... Không phải là hắn hoa mắt đi?
Không chỉ mình hắn, mọi người đều thấy được.
Cũng chính là thị vệ của Chu Lăng Thần.
Chủ tử! Thấy một màn này, có người kích động không thôi.
Sắc mặt Chu Lăng Thần cũng thay đổi, hắn đột nhiên giương mắt, nhìn về phía Diệp Vũ, lại thấy nàng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm mình.
Vương gia, thị vệ của người không tin, nhưng người cũng sẽ không cảm thấy vừa động đi! Đối phương lười biếng dựa vào lan can, móc móc lỗ tai, bĩu môi.
Nàng cảm thấy chuyện này vô cùng bình thường, nhưng mà lại không biết, chuyện này đối với mọi người chấn động nhường nào.
Bao gồm cả Chu Lăng Thần!
Chu Lăng Thần nghe vậy, hạ thấp đôi mắt, ngưng thần lại dùng sức.
Trước mắt bao người, một chân kia, lại lay động trong chớp mắt!
Chủ tử!
Ba! Kiếm Lưu Hành rơi xuống đất, còn hắn không khống chế được hướng Chu Lăng Thần quỳ xuống.
Ha, ta nói có thể trị, các ngươi cũng không tin ta, ai, hảo tâm lại biến thành lòng lang dạ thú. Diệp Vũ lắc lắc đầu, nhấc chân chuẩn bị rời đi.
Nhưng mới được nửa bước, ngay lập tức đã có người ngăn chặn.
Diệp Vũ nhíu mày, nàng không có võ công, ứng phó với một tên Lưu Hành còn được, chứ bốn, năm tên... Số nàng khổ quá a!
Hoa Ngu, ngươi muốn cái gì? Nàng còn đang muốn nói cái gì đó, đã thấy Chu Lăng Thần nhìn nàng, giữa đôi mắt như mực kia cuồn cuộn sóng gió ngập trời.
Ta... Nàng há miệng thở dốc, vừa muốn nói gì, đột nhiên lại nhếch miệng, cười nói:
Nô tài muốn làm người được Vương gia yêu thích nhất, Vương gia nghĩ như thế nào?
Người được yêu thích nhất!
Khẩu khí của nàng thật lớn!
Chu Lăng Thần đột nhiên lại nở nụ cười, nụ cười tà mị của hắn thực sự tùy ý, khiến người khác lòng không khỏi run lên.
Đôi mắt Diệp Vũ khẽ nhúc nhích.
Cuối cùng thấy hắn không chút do dự gật đầu, nói:
Được!
Đúng là cứ như vậy đáp ứng rồi!
..........
Lúc sau trở lại trong phòng, Diệp Vũ vò đầu chính mình, trên mặt có chút mệt mỏi.
Đã lâu không có châm cứu, tập trung tinh thần cao độ lâu, khiến người ta quả thực mệt chết đi.
Xoạt! Bên tai truyền đến dị âm, sắc mặt nàng biến đổi.
Update:20/8/2019