Đến lúc này, trong mắt Dương Thải Y tràn đầy khinh miệt. A, sợ? Dù thế nào đi nữa ả cũng sẽ dẫm đạp hắn dưới chân.
Càn rỡ! Cẩu nô tài nhà ngươi tính toán cái gì, dám đối như vậy với Thải Y! Đức phi tức giận nói.
Hồi nương nương. Hoa Ngu phía dưới rất có nề nếp đáp lại, nàng đột nhiên ngẩng đầu một chút, liếc nhìn Dương Thải Y, xuy nói:
Nô tài nghĩ, nô tài so với Dương tiểu thư còn cao quý hơn!
Xôn xao--
Lời này Hoa Ngu vừa nói, ngay cả cung nữ rót rượu, tay cũng nghiêng lệch!
Không đợi người khác phản ứng, nàng vẫn tự cho là đúng nói:
Loại người giống như Dương tiểu thư, không coi ai ra gì, tàn bạo tùy hứng, còn không đem Đương kim Vương gia để vào mắt, nô tài cho rằng, nô tài ít nhiều còn cung kính.
Dương tiểu thư giáo dưỡng đứng đầu, bởi vì con ngựa đạp nàng một cước, nàng liền cho nó một đao, tùy tiện để ngựa điên xông vào phố. Năng lực lớn nhất, chính là nhìn thấy nô tài còn trào phúng 'chủ tử ngươi bất quá là tên bị liệt'!
Nô tài tuy rằng là thái giám, nhưng cũng biết trung tâm hộ chủ, có người mắng chủ tử của nô tài, nô tài nhất định hoàn trả lại trăm ngàn lần! Huống chi kinh thành này ngàn nhà vạn nhà, đều là nô tài của Hoàng thượng, nô tài là tiểu nô tài, Dương tiểu thư là đại nô tài. Nô tài mắng chủ tử, là bất kính, phải đánh!
Dứt lời, nàng còn chớp chớp mắt, tựa tiếu phi tiếu nhìn Dương Thải Y bên cạnh, nói:
Trong cung đối với nô tài không nghe lời, đều là hành hung một chút, lại nói, còn tiện nghi cho Dương tiểu thư.
Yên tĩnh--
Một mảng tĩnh mịnh, chỉ có Dương Thải Y tức đến cả người phát run.
Nhưng ả lại không thể tóm Hoa Ngu, bảo ả trả lời? Hoàng thượng vẫn còn ngồi đó!
Sắc mặt những người khác cũng cực kỳ khó nhìn. Lời nàng nói như đang nói Dương Thải Y, kỳ thật cũng như đang mắng tất cả mọi người ở chỗ này.
Ngàn nhà vạn nhà, đều là nô tài của Hoàng thượng!
Tuy nghĩ kỹ thì vẫn đúng, nhưng bọn họ xuất thân cao quý, sao lại đi so với nô tài thấp hèn?
Quả thực so với sai khiến bọn họ còn khó chịu hơn!
Ha. Không khí khó chịu dị, Thuận An đế đúng lúc lại nở nụ cười.
Mấy hoàng tử sắc mặt đều thay đổi. Mấy tháng nay, Thuận An đế vì thân mình không khỏe mà tính tình hỉ nộ vô thường, cười? Đây cũng không biết là chuyện từ bao giờ!
Thần nhi, nô tài này của con, thật đúng là thú vị.
Hoàng thượng! Cẩu nô tài này nói năng bậy bạ, đều đã muốn cưỡi lên đầu chủ tử rồi, ngài còn... Đức phi tức giận đến bất tỉnh, thấy Thuận An đế như vậy, thật sự không thể kiềm chế.
Thì sao? Thuận An đế nhất thời trầm mặt, cười nói:
Hắn nói không sai, Đức phi, khi nào mà Dương gia vị thế lớn vậy, đến cả Vương gia cũng dám đặt điều!
Sắc mặt Đức phi cứng ngắc.
Mà nô tài nhà ngươi cũng quá kỳ cục, quyền quý trong kinh từ khi nào mà thành nô tài của trẫm rồi? Nói hươu nói vượn! Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha! Rốt cuộc Thuận An đế cũng không vì Hoa Ngu nói mấy câu mà tha cho nàng.
Hoa Ngu đảo mắt một hồi, nói:
Nô tài tạ ơn Hoàng thượng ân điển!
Mọi người:....
Năng lực thuận ý cũng không tệ.
Ba! Nhưng mà không đợi mọi người phản ứng, nàng đã hành động.
Nâng tay lên, cho mình một cái tát.
Cho ngươi nói nhiều. Không chỉ có thế, miệng còn lầm bà lầm bầm, Cho ngươi xằng bậy.
Thanh âm lanh lảnh, bất quá lực đạo kia... ừm, có chút yếu.
Update: 30/8/2019