Hung hăng ngang ngược tàn nhẫn, quả thực không ai có thể địch lại.
Mãi cho đến khi bọn họ biến mất khỏi Bạch Ngọc các, vẫn có người còn chưa định thần được.
Có ai từng thấy tư thái như vậy đâu?
Cho dù là Đại Lý Tự hay Hình bộ phá án, cũng không dám càn quét như vậy.
Tới cửa “hỏi thăm”, ai mà không khách khí.
Nhưng Hoa Ngu một lời không hợp lập tức bắt người...
Tác phong, thủ đoạn quả thực làm người ta sợ hãi!
Người nàng mang đến đều là cao thủ đại nội. Đám quan viên dù mang theo thị vệ muốn đánh cũng đánh không lại. Lần này, không ai có thể cản nàng.
Có người cảm thấy sợ hãi, cũng có người thâm trầm suy nghĩ, kinh thành vốn yên tĩnh đã lâu, chỉ sợ sẽ bị người này làm cho long trời lở đất!
........
Rời Bạch Ngọc các, Hoa Ngu trực tiếp đem người về Điện Tiền Tư.
Về tới đây, Vương Vũ vốn có ý kiến về hành động của Hoa Ngu rốt cuộc cũng không chịu được.
“ Hoa công công. “ Hắn ngăn Hoa Ngu lại.
Hoa Ngu sao lại không hiểu, nhìn hắn một cái, sau đó đánh mắt về Nghiêm Kha phía sau hắn. Nàng cong cong môi, nói:
“ Đúng lúc, nô gia có chuyện tìm hai vị. “
Vương Vũ sửng sốt, chớp chớp mắt. Nghiêm Kha đằng sau tiến lên, nói:
“ Còn mong công công phân phó. “
“ Làm phiền nhị vị. “ Miệng thì nói là làm phiền, trên mặt lại không có nửa điểm cung kính, bình ổn vô cùng.
“ Ngày mai lâm triều, tìm cho Chu Viêm một cái tội danh hợp tình hợp lí, ban cho hắn--tử tội. “
Nàng nói xong, Nghiêm Kha và Vương Vũ đều im lặng, sắc mặt cứng nhắc.
Nghiêm Kha còn giữ được bình tĩnh, Vương Vũ thì lại không kiềm chế được. Hắn vội nói:
“ Rốt cuộc công công muốn làm cái gì? Chỉ vì Chu Viêm hất một bát canh vào người công công mà công công muốn mạng của hắn? Việc này mà truyền ra ngoài thì không biết người người còn nói Điện Tiền Tư như thế nào, là cái nơi ỷ thế hiếp người, muốn mạng khắp nơi! “
Hoa Ngu nheo mắt, ánh mắt dừng trên người Vương Vũ.
Không thể không nói, sau khi trải qua vài việc, chính Vương Vũ cũng không dám cùng nàng đối mặt. Hắn cảm thấy người này tính tình cổ quái, hỉ nộ vô thường, rất khó nắm bắt.
“ Tước đoạt mạng người, kẻ bị mắng cũng là nô gia, Vương đại nhân cứ làm việc của mình là được. “ Hoa Ngu cũng không làm khó Vương Vũ, không tức giận mà chỉ nhàn nhạt trả lời.
“ Công công! “ Vương Vũ tựa hồ không chịu nổi thái độ này của nàng.
“ Việc tàn nhẫn như vậy, thứ cho hạ quan thực sự làm không được! “
Hắn không tài nào hiểu được cách làm cùng thủ đoạn của Hoa Ngu, thậm chí cảm thấy người như vậy cũng không xứng để làm bạn.
Hoa Ngu chỉ chớp mắt, mặt vô biểu tình.
Đột nhiên nàng đi tới cạnh Vương Vũ.
Sắc mặt Vương Vũ hơi thay đổi, nhưng vẫn ngoan cường không chịu lùi bước.
“ Vương đại nhân, nô gia không phải là người thích giải thích, ngươi được phân tới làm thuộc hạ của nô gia, Hoàng thượng tín nhiệm ngươi, nô gia không thể đổi mà chỉ có thể dùng, đương nhiên cũng không thích ngươi nghi ngờ quyết định của nô gia, ngươi hiểu không? “
Vương Vũ nghe lời của nàng, vẻ mặt cuối cùng cũng thay đổi. Hắn chưa hoàn hồn, nàng đã bổ sung thêm một câu:
“ Chu Viêm là hạng người thế nào, nô gia so với ngươi còn hiểu rõ hơn nhiều, ngươi cảm thấy hắn không đáng chết, vậy tối nay cứ để thuộc hạ của ngươi đi tra đi. “
Vương Vũ thực sự không thể tin được. Nhìn nàng ánh mắt âm trầm, từng câu từng chữ nói:
“ Nếu sau khi ngươi điều tra xong mà cảm thấy hắn vẫn không đáng chết, nô gia cũng không còn gì để nói. “
Update: 8/1/2020
*le: cứ viết nhầm 2019 hoài...