Dung Triệt gật đầu. Chính xác.
Trước đó Hoa Ngu một phen ngôn luận, đem tất cả các thế gia trong kinh thành đều biến thành nô tài giống hắn.
... Bạn thân của bản công tử tâm cao khí ngạo, trong lòng thoải mái được mới là lạ!
Dương tiểu thư, nơi này chính là trong cung, ngươi như vậy, sợ là không tốt đi? Hoa Ngu chớp mắt, cười nói.
Dương Thải Y dừng lại, cho là nàng sợ.
Ở trong cung thì như thế nào? Ta có thể móc mắt của ngươi, xé miệng của ngươi! Dương Thải Y nói xong, cả người đều hưng phấn cả lên.
Thị vệ theo phía sau, một đôi mắt độc ác nhìn chằm chằm Hoa Ngu.
Ngọc Hằng, chúng ta đi, trận này hẳn là một trận huyết tinh. Dung Triệt lắc lắc đầu, nhìn về phía Bạch Ngọc Hằng.
Bạch Ngọc Hằng hơi hơi vuốt cằm, xem ra đêm nay Hoa Ngu chạy không thoát lòng bàn tay của Dương Thải Y.
Xoẹt! Nhưng mà không đợi hai người quay người, tình thế trước mắt bỗng nhiên thay đổi.
Hoa Ngu thế nhưng khom người tránh thoát được mấy thị vệ, phi thân chuồn đến bên cạnh Lưu Hành, duỗi tay ra, rút lấy bội kiếm bên hông Lưu Hành. Sau đó không đợi mọi người kịp phản ứng, lưỡi kiếm đã đặt trên cổ Dương Thải Y!
Động tác liền mạch lưu loát, mây trôi nước chảy, chờ người khác phản ứng lại, tất cả sắc mặt đều thay đổi.
Cẩu nô tài! Ngươi đang làm cái gì?Chu Mặc Ngân sắc mặt đại biến, vươn tay muốn kéo Dương Thải Y lại.
Soạt!
A! Nhưng hắn vừa động, kiếm trong tay Hoa Ngu liền tiến lên phía trước một chút, nhất thời, trên cổ Dương Thải Y có thêm một đạo vết máu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Thải Y lúc này trắng bệnh, cả người run rẩy, còn đâu bộ dáng ngông cuồng tự đại vừa rồi nữa.
Hoa công công! Bạch Ngọc Hằng không nghĩ tới Hoa Ngu lại có can đảm như vậy. Nơi này chính là trong cung! Ngươi ở trong này động kiếm, có phải không muốn sống nữa không?!
Bên môi Hoa Ngu còn treo một nụ cười, nhưng nụ cười kia lại nhiều hơn một phần thị huyết.
Nàng cứ như vậy nghiêng đầu, trong mắt lóe lên xảo quyệt, cả người thoạt nhìn phi thường yêu tà.
Hoa Ngu! Lưu Hành nhất thời không kịp phản ứng, bị nàng đoạt kiếm, không khỏi luống cuống.
Trong cung không được dùng kiếm, giống như người của Chu Mặc Ngân không được mang kiếm vào cung, duy chỉ có Lưu Hành là ngoại lệ.
Chỉ là không ai nghĩ đến, Hoa Ngu lại có lá gan lớn như vậy!
Dương tiểu thư, nô tài không phải như người nói, không xứng sao? Ngươi sẽ không ngoan ngoãn nghe lời đi? Hoa Ngu tay phải cầm kiếm, tay trái không kiên nhẫn ngoáy ngoáy lỗ tai.
Hoàn toàn không giống lúc gặp người khác, chỉ cười lạnh nhìn Dương Thải Y.
Dương Thải Y cả người phát run, kiếm lạnh như băng đặt trên cổ ả, thật giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đâm thủng chiếc cổ mảnh khảnh.
Ngươi, ngươi... không muốn sống nữa sao?! Ả sợ hãi không thôi, chống đỡ tinh thần nói.
Người đâu! Bắt tên cẩu tặc này lại cho bổn hoàng tử! Chu Mặc Ngân sắc mặt đen toàn bộ, ra lệnh một tiếng, mấy thị vệ liền vây quanh Hoa Ngu.
Hoa Ngu liếc hắn một cái, trong mắt lạnh như băng, tươi cười tà tứ.
Hoa Ngu trong mắt Tứ hoàng tử, chẳng khác nào a miêu a cẩu, tùy ý đối xử! So sánh cùng với biểu muội được hắn cưng chiều, Hoa Ngu chính là cẩu!
Tứ hoàng tử điện hạ. Dưới bầu không khí khẩn trương, thanh âm Hoa Ngu lại lười biếng.
Nàng cười đến bừa bãi:
Người xem, là thị vệ của người nhanh, hay là... kiếm của nô tài nhanh?
Ngươi muốn chết! Chu Mặc Ngân giận dữ.
Có chết, cũng phải kéo Dương tiểu thư chết cùng a, nô tài tiện mệnh, có thể mang theo quý nhân cùng chết, thống khoái!
Update: 31/3/2019
P/s: Thực muốn đổi lại tên truyện thành Hoàng phi cửu thiên tuế Q_Q