Hoàng Phi Chín Nghìn Tuổi - Hoàng Phi Cửu Thiên Tuế

Chương 228: Chương 228: Cười nhạo




“ Hay! “ Có người vỗ tay kêu lên. Khen là tốt, nếu ngay sau khi Giang Tố Vân kết thúc diễn khúc thì không nói làm gì. Nhưng đằng này nàng ta còn chưa bắt đầu xong, tay mới sờ huyền cầm được một chút, thử đàn.

Giang Tố Vân không nhịn được nhíu mày, nhìn lên thì phát hiện người vừa lên tiếng không ai khác chính là Hoa Ngu.

Nhất thời, sắc mặt của nàng ta càng đen.

“ Ai, Ngọc Hằng, ngươi nói xem Hoa Ngu đây là muốn làm gì? “ Dung Triệt đứng phía trên thấy Hoa Ngu “xuất trận” liền hưng phấn quay đầu hỏi Bạch Ngọc Hằng.

Bạch Ngọc Hằng cau mày, không có mở miệng.

Còn Chu Mặc Ngân sau khi thấy Hoa Ngu liền định rời khỏi đây, nhưng dưới chân như có thứ gì đó gắn chặt vào, không di chuyển được, ánh mắt cứ như vậy yên lặng mà dừng trên người Hoa Ngu.

“ Thoạt nhìn, quan hệ của Sở vương điện hạ và Hoa Ngu cũng không tồi a! “ Đám người Chu Lăng Thần ở nhã gian phía sau, đương nhiên nhìn thấy hết được biểu hiện của Chu Mặc Ngân. Mạc Tử Huân nhướng mày, cười có chút ý vị thâm trường.

Bàn tay đang phẩm trà của Chu Lăng Thần hơi dừng lại một chút, từ khi Hoa Ngu xuất hiện, ánh mắt Chu Mặc Ngân vẫn không dời đi.

Càng nghĩ càng khiến hắn khó chịu.

Bất quá nghĩ tới thái độ của tiểu lừa đảo đối với Chu Mặc Ngân, sắc mặt hắn hòa hoãn đi không ít. Quyết định trong lòng, càng trở nên kiên định. Hắn không thích miễn cưỡng người khác, nhưng “hắn” bất đồng. Chưa bao giờ hắn muốn bức thiết một người đến như vậy. Mà người kia, sau khi nhận ra ý đồ của hắn liền chạy trốn.

Chu Lăng Thần nguy hiểm nheo mắt, xem ra, còn thiếu giáo huấn... Hơn nữa cần phải tránh xa tên Lương Nguy Chi ra một chút! Hai đại nam nhân, cấu kết làm bậy!

Hoa Ngu ngồi phía dưới vẫn mặc nhiên không biết bản thân bị theo dõi, thậm chí đối phương còn đang tính xem nên xử lí nàng như thế nào!

Tiếc là lực chú ý của nàng vẫn đang đặt ở chỗ khác.

“ Hay! Thật sự rất hay! “ Nàng một bên vỗ tay, một bên lắc đầu cảm khái.

Giang Tố Vân bị nàng làm phiền đến cứng nhắc, nhưng bây giờ muốn nổi cáu cũng không được, bất đắc dĩ, Giang Tố Vân chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoa Ngu ở bên kia.

Nàng ta dùng hết sức để làm bản thân trông thoải mái nhất, nói:

“ Hoa công công làm gì vậy? Tố Vân còn chưa bắt đầu đàn, ngươi đã... “ Miệng tuy cười nhưng trong mắt một chút ý cười cũng không có. Không chỉ như vậy, lời vừa rồi cũng có phần kỳ quặc.

Ngoài nghe thì như đang nhắc nhở Hoa Ngu đừng có vào lúc này làm ra mấy âm thanh kỳ lạ, nhưng cẩn thận ngẫm lại, ẩn ẩn trong đó là châm chọc Hoa Ngu.

Đại khái kiểu như là, xuất thân như Hoa Ngu thì biết cái gì, nàng mới tùy tiện chỉnh đàn thôi mà Hoa Ngu còn tưởng là đàn khúc!

Có mấy người hiểu được ẩn ý của Giang Tố Vân, nhất thời bật cười lên.

Đúng rồi, Hoa Ngu xuất thân nô tài, đối với mấy việc này dốt đặc cán mai là phải. Nhà giàu mới nổi mà còn đòi văn vẻ, thể hiện sai chỗ rồi a!

“ Giang cô nương hiểu nhầm rồi. “ Nào ngờ, Hoa Ngu ở giữa tiếng cười nhạo của quần chúng mà nở nụ cười.

Update: 6/4/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.