Cốc cốc.
Vương gia, nô tài đến đổi dược. Hoa Ngu bưng một cái khay trên tay, cười nịnh nọt.
Vì cái gì mà nàng cười như vậy, đương nhiên là vì đại kế báo thù. Gian nan thế nào nàng còn sợ cái tên biến thái Chu Lăng Thần kia?
Tiến vào. Giọng nói từ tính truyền vào trong tai khiến nàng trong chớp mắt run lên.
Vâng. Mở cửa ra, đi vào trong phòng, lại thấy Chu Lăng Thần một thân trung y ngồi trước mặt nàng, đang chuẩn bị cởi quần.
Vương, Vương gia?! Hoa Ngu sắc mặt biến đổi, khí thế vừa rồi ở ngoài cửa liền biến mất hoàn toàn.
Tên biến thái này thích chơi trò cởi quần áo trước mặt thái giám?!
Lại đây. Chu Lăng Thần nhìn nàng đứng cứng ngắc ngoài cửa, liền nhíu nhíu mi, nâng tay lên một chút.
Giống như là gọi cẩu.
Trong lòng Hoa Ngu phỉ nhổ không thôi, trên mặt lại cười nịnh bợ, đi vào trong.
Hôm nay Vương gia cảm giác như thế nào? Sau ngày hôm ấy, nàng liền chính thức trị liệu cho Chu Lăng Thần.
Tuy nói thủ hạ của Chu Lăng Thần đối với nàng vẫn còn hoài nghi, nhưng Chu Lăng Thần không có phản ứng gì, vậy nên vẫn ở chung trong hòa bình.
Chỉ là Chu Lăng Thần bị triệu kiến hồi kinh, lộ trình không thể hoãn lại, bọn họ đành một bên trị bệnh, một bên khởi hành.
Đến nơi này, chuyển sang đường thủy, hiện giờ bọn họ đang ở trên thuyền lớn.
Chân trái có thể động, chân phải vẫn phải phí sức. Chu Lăng Thần nhìn chằm chằm nàng, trong mắt mang theo sự sắc bén.
Ai cũng không thể tưởng tượng được, chân hắn tàn phế hơn mười năm, cư nhiên thật sự có thể chữa khỏi.
Cảm nhận được xúc cảm mười mấy năm chưa thấy, ánh mắt Chu Lăng Thần dán chặt vào nàng, đột nhiên nở nụ cười.
Chân phải độc tố nhiều hơn một ít, muốn hoạt động được, phải châm cứu thêm hai lần nữa. Hoa Ngu gật gật đầu, vừa nhấc mắt lên, lại phải chống lại ánh mắt mang theo hứng thú của đối phương.
Nàng giật mình, theo bản năng muốn thối lui.
Ai ngờ còn chưa di chuyển một chút, liền bị Chu Lăng Thần kéo lại, cả người ngã ngồi trên đùi hắn.
Hoa Ngu:....
Tên biến thái này điên rồi?!
Vương gia, kinh mạch trên chân ngài không được thông, để nô tài đứng lên đã. Khóe môi Hoa Ngu run rẩy một chút, ra vẻ kinh ngạc kêu lên, liền đứng dậy.
Nhưng tay Chu Lăng Thần, thật giống như là tường đồng vách sắt, nàng giãy không ra!
Trong lòng Hoa Ngu nhất thời buồn bực, nếu đổi lại là trước kia, một tay của nàng cũng đủ để vặn Chu Lăng Thần ra, làm sao có thể giống như bây giờ? Yếu đuối đến thảm hại.
Hoa công công. Nhìn gần như vậy, mới thấy Hoa Ngu có một dung mạo rất đẹp.
Chu Lăng Thần suồng sã chăm chú nhìn nàng, trong mắt đem theo ý vị trêu đùa. Diện mạo như vậy, làm thái giám thực sự đáng tiếc.
Vừa nghĩ như vậy, hắn đặt tay ở eo Hoa Ngu, dần di chuyển xuống, nháy mắt sẽ thăm dò bộ phận trọng yếu của Hoa Ngu.
Tê! Vẫn là Hoa Ngu phản ứng nhanh chóng, lập tức chặn hắn lại!
Vương gia, người đang làm cái gì?! Cái gì thế này, còn muốn biểu diễn hầu tử trộm đào à? Kia là muốn giở trò với nàng a!
Nô tài là thái giám! Vẻ mặt nàng hết sức cương trực.
Bổn vương biết. Chu Lăng Thần tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, đôi mắt thâm thúy. Đông Ly quốc có dâng cho bổn vương một loại thần dược, nói là có thể giúp nam tử một lần nữa lấy lại uy phong, dù cho thái giám dùng, cũng có thể.
Hoa công công vì chân của bổn vương, đã phí không ít sức. Bổn vương nghĩ, có qua có lại mới phải. Hắn nói xong, nghiêng mắt nhìn, hướng lỗ tai Hoa Ngu thổi một hơi, nói:
Đến, Hoa công công, bổn vương giúp ngươi bôi dược!
Hoa Ngu:???
Update: 22/8/2019