Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Liên tiếp bốn cái tát, một cái rồi một cái đều rơi trên mặt Dương Thải Y, nhanh chóng khiến khuôn mặt trắng nõn của ả sưng đỏ lên.
Tay phải Hoa Ngu đeo một cái bao tay màu đen, đây là vào kinh mấy ngày trước, nàng bảo tỳ nữ Ung Thân vương phủ cấp cho nàng.
Tay trái không mang, trên ngón giữa đeo một cái nhẫn, nhẫn kia quét qua hai gò má của Dương Thải Y, ở trên mặt ả lưu lại vài đạo vết máu khiến người ta sợ hãi.
Hoa! Ngu! Dương Thải Y cả người phát run, hai mắt đỏ đậm, cả người lâm vào một trạng thái điên cuồng.
Tiện nhân, lạn cẩu! Ngươi dám đánh ta? Đồ thấp hèn nhà ngươi, cư nhiên dám đánh ta? Ta muốn giết ngươi! Giết ngươi! Cho tới bây giờ ả ta chưa bao giờ bị đối đãi như vậy, chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn lên đầu, khiến tầm mắt ả bao phủ toàn một màu đen.
Cả người ả như bao phủ một tầng căm phẫn, dường như hóa điên muốn đánh về phía Hoa Ngu.
Nhưng phía sau bị hai thị vệ kiềm hãm, không thể động đậy.
Hoa Ngu cười khẽ nhìn ả, lùi ra sau từng bước, né tránh cái chân đang đánh đá điên cuồng của ả ta, chậm rì rì lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn tay, sau đó làm vẻ mặt ghét bỏ mà lau tay trái của mình.
Ôi, Dương tiểu thư đây là làm sao vậy? Mau hạ hỏa, bị chọc tức nhưng làm sao bây giờ nha! Miệng nàng thì nịnh nọt nói, trên mặt lại cười tà, nhìn chằm chằm Dương Thải Y.
Hơn nữa trong đôi mắt phượng kia, lại tràn đầy vẻ đùa cợt.
Dương Thải Y nhìn nàng như vậy, cơ hồ là tức hộc máu.
Cẩu nô tài! Tiện nhân! Ta phải lột da ngươi, vứt cho chó! Buông ra! Buông!
Dương Thải Y gào thét, càng kêu càng to.
Dưới lầu nhất thời loạn thành một đoàn.
Đừng nói dưới lầu, ngay cả người trên lầu cũng có chút không nói lên lời.
Này, này...! Có dũng khí a! Dung Triệt biểu tình kinh ngạc, nói không thành lời.
Chu Mặc Ngân bên cạnh hắn, cả mặt đều đã đen!
Đi xuống nhìn xem. Bạch Ngọc Hằng mày nhíu càng chặt, rốt cuộc đứng dậy, đi xuống dưới lầu.
Ngọc Hằng chờ ta! Dung Triệt phản ứng lại, biểu tình hưng phấn mà cùng đi xuống, hắn chưa bao giờ gặp qua thái giám nào có gan lớn như vậy, hôm nay đúng là có trò hay để nhìn.
Chu Mặc Ngân vẫn không nhúc nhích, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn cũng không tin người dưới lầu kia là Hoa Ngu.
Hoa Ngu kia tính tình nhát gan yếu đuối, như thế nào dám làm ra sự tình như vậy?
Nhưng khuôn mặt kia, đích thực là nàng.
Chặc chặc. Hoa Ngu nhìn bộ dáng điên cuồng của ả ta, lắc lắc đầu. Dương tiểu thư, như vậy không được đâu nha, ta là cẩu nô tài, ngươi là quý nhân, chọc tức ngươi, thì phải là lỗi của ta.
Có thể như vậy, ngàn vạn lần nên nhớ rõ bản thân mình,a? Nàng nghiêng đầu nhìn Dương Thải Y, một bên vì tốt cho Dương Thải Y, một bên là khuyên giải Dương Thải Y bộ dạng chính mình.
Dương Thải Y thiếu chút nữa điên rồi, không nói đến cái khác, chỉ là đã dừng lại tiếng thét a a chói tai.
Dừng tay! Dưới thì loạn thành một đoàn, xung quanh cực kỳ ồn ào, Hoa Ngu xoay người, liền thấy một thân y bào đỏ tươi, mặt quan như ngọc, tuấn mỹ cực điểm của Bạch Ngọc Hằng.
Bạch Ngọc Hằng có một đôi mắt hoa đào hẹp dài, vốn đã đủ mị hoặc, nhưng lại có thêm một đôi dị đồng.
Đôi mắt kia hiện lên một màu hổ phách kỳ dị, nhạt đến cực điểm, rồi lại giống như hai viên bảo thạch, cực kỳ xinh đẹp.
Hoa Ngu nhìn thấy hắn, ý cười trên mặt phai đi vài phần.
Nàng cũng không hành lễ, cũng không nói gì, cứ như vậy nhìn chòng chọc Bạch Ngọc Hằng.
Thế nhưng lại làm Dung Triệt bên cạnh hết sức kích động. Thái giám này lai lịch gì a, gan lớn như vậy? Ai mà chẳng biết, Bạch Ngọc Hằng ghét nhất là kẻ nhìn chằm chằm hắn.
Update: 26/8/2019