“ Hoa công công khách khí. “ Thi Sầm ôm quyền đáp lễ, khuôn mặt lạnh lùng kia hiện lên một chút tươi cười.
“ Trước đây từng được nghe kể về Hoa công công, hôm nay được gặp, quả nhiên công công không tầm thường. “ Mấy lời này của Thi Sầm cũng không tính là khách khí lắm.
“ Thi đại tướng quân nói quá rồi, câu này hẳn là nô gia nói mới đúng, Thi tướng quân thiếu niên anh hùng, điều binh khiển tướng nơi sa trường nhiều năm, không thể không khiến người ta bội phục. “
Thi Sầm nghe nàng nói cũng chỉ đạm bạc cười, không có phản ứng gì quá lớn, nhàn nhạt đáp:
“ Điều binh khiển tướng sa trường vẫn là Diệp gia lợi hại hơn, tiểu nhi tử Diệp gia Diệp Vũ hành quân đánh giặc mới là người tài chân chính, công công vậy là quá đề cao ta rồi. “
Ai ngờ Thi Sầm lại nhắc đến Diệp gia. Hắn nói xong, nội điện lập tức trầm xuống.
Diệp gia là tài tướng thì ai mà chả biết, nhưng hiện giờ Diệp gia lại là phản tặc đã diệt môn. Còn có danh tiếng của Diệp Vũ ở kinh thành vô cùng khó nghe, tới miệng Thi Sầm lại thành anh hùng.
Nếu là người khác, chỉ sợ cho rằng hắn dùng việc này để tâng bốc bản thân.
Nhưng trong lòng Hoa Ngu hiểu rõ, lời hắn không hề có ý gì khác. Mặc dù nàng và Thi Sầm cũng không quen biết, ngẫu nhiên gặp mặt, người dưng lướt qua, quan hệ không thể nói là bằng hữu.
Chẳng qua nàng không ngờ, sau khi Diệp Vũ “chết” còn có người nhớ đến nàng, hơn nữa còn không hề e dè nhắc đến. Người đầu tiên, cư nhiên lại là hắn.
Nhất thời, lòng nàng phức tạp vạn phần.
“ Ca ca lại nói gì vậy! “ Thi Nhược Vân bị mấy lời của Thi Sầm dọa rồi, tuy Hoàng thượng đối đãi với Thi Sầm tốt, nhưng loại chuyện này cũng không thể tùy tiện nói ra.
“ Công công, ca ca của bổn cung ở phía nam nhiều năm, nói năng có phần lỗ mãng, mong công công chớ có chấp nhặt với huynh ấy! “ Nàng sợ lại chọc giận Hoa Ngu, vội vàng giải thích.
“... Nương nương nói chi vậy, nô tài khâm phục Thi đại tướng quân, không phải nói láo, ý tứ của tướng quân, nô tài cũng rõ ràng. “
Hoa Ngu hồi thần, ngữ khí với Thi Nhược Vân cũng tốt lên không ít. Lần này Thi Nhược Vân nói chuyện với nàng có phần e dè cẩn thận, thái độ như vậy, đúng là có chút kỳ quặc.
Thực ra, sau khi Chu Lăng Thần đăng cơ, Hoa Ngu trở thành công thần có công trị khỏi chân cho Chu Lăng Thần. Biết được chuyện này, Thi Nhược Vân đã muốn gặp Hoa Ngu một lần. Người cứu giúp Chu Lăng Thần, đối với Thi Nhược Vân mà nói, cũng là ân nhân của nàng.
“ Lúc trước bên cạnh Nhược Vân có một tỳ nữ ăn nói không cẩn thận, đắc tội công công, mong Hoa công công chớ để trong lòng, là Nhược Vân quản giáo không nghiêm mới để tỳ nữ làm càn. “
Thi Sầm không phản ứng người lằng nhằng, qua chuyện trước lập tức chuyển sang mâu thuẫn giữa Hoa Ngu và Thi Nhược Vân.
“ Cũng may Hoàng thượng anh minh, xử lý tỳ nữ không hiểu chuyện kia, cho dù Hoàng thượng không làm thì ta cũng sẽ cấp cho công công một cái công đạo. “
Thi Sầm không phải là người không nói đạo lý. Thi Nhược Vân là muội muội duy nhất của hắn, mấy sự việc liên quan đến Thi Nhược Vân hắn đương nhiên vô cùng quan tâm. Nhưng không phải chuyện gì cũng dính đến nàng, đặc biệt là chuyện này.
Hắn biết rõ, Hoa Ngu chính là mấu chốt giúp Chu Lăng Thần đăng cơ.
Quan hệ tốt với Hoa Ngu là điều nên làm.
Hơn nữa mấy lời đồn đãi ngoài kia về Hoa Ngu, hắn cảm thấy lại có ác ý trong đó.
Update: 26/2/2020
*le: thế nào nhỉ, dù sao tui là tui không ghét Vân được =))) (căn bản là tui đọc rồi nên không ghét).
Nếu đọc từ đầu rồi thì cũng có thể thấy, Vân khá ngây thơ, không có quá nhiều mưu đồ tính toán. Tình yêu của nàng với Thần ca là thật, từ khi anh nhà còn què cơ. Một tình yêu đơn thuần của thiếu nữ. (tui cũng muốn có một simple lớp như thế:“))) Thành ra về cơ bản thì Vân chả có chỗ nào đáng ghét cả, chỉ đắng cho nàng là thằng nàng yêu lại liệt nàng vào danh sách “tình địch” của hắn:“))) (theo logic dấm vương là có ai đó thích bách hợp)