“ Hoa công công. “ Tôn Chính ngồi ở trong phòng, thấy Hoa Ngu tiến vào vội đứng dậy hành lễ.
“ Tôn công công khách khí. “ Hoa Ngu hơi đỡ hắn, Tôn Chính mới hai mươi mấy tuổi, đáng lẽ ra không nên vào cung làm nội thị.
Nhưng ai bảo hắn đi theo Chu Lăng Thần.
Mấy cái quy củ này tốt nhất nên ném sang một bên.
“ Công công sao lại tới đây? Muốn phân phó ta cái gì sao? “ Ngày thường, Hoa Ngu ít khi đến nơi ở của nội thị. Nàng bá chiếm Thần Tâm điện, bên kia rộng lớn thoải mái, sao có thể đến nơi này!
“ Thực ra chuyện là như này. “ Hoa Ngu cũng coi là biết hắn, dù sao qua lại giao tiếp không ít thì nhiều. Nàng cũng không quanh co lòng vòng mà trực tiếp vào vấn đề.
“ Hôm nay Điện Tiền Tư xảy ra chút chuyện quan trọng cần nô gia xử lý, bên Hoàng thượng đã ân chuẩn cho nô gia nghỉ nửa ngày, chiều hôm nay, phía bên Hoàng thượng đành phiền công công hầu hạ. “
Tôn Chính gật đầu như giã tỏi, đây là chức trách của hắn, nói làm phiền có khác nào giết hắn đâu.
“ Còn một việc nữa, mong công công giúp đỡ. “
“ Hoa công công cứ việc nói. “
“ Sau khi nô gia đi, công công đương nhiên sẽ một tấc không rời Hoàng thượng, trong triều bữa nay có vài tên không yên phận, chỉ sợ sẽ có kẻ đui mù đến quấy rầy Hoàng thượng. “
“ Nên nếu có người như vậy tới, công công chỉ việc ngăn họ ngoài điện, ngộ nhỡ cái gì, hết thảy đã có nô gia gánh chịu. “
Tôn Chính không nghĩ nàng sẽ nói vậy, nhất thời sửng sốt. Ngày thường đại thần tiến cung cầu kiến Hoàng thượng, không phải ai Hoàng thượng cũng gặp. Mà tính ra, người không gặp chẳng nhiều.
Hôm nay Hoa Ngu cố ý chạy đến trước mặt hắn, nói với hắn cái này?
“ Mặc kệ là ai, dù là Hằng vương hay Sở vương, Tôn công công cứ ngăn họ lại, không cần thông tri cho Hoàng thượng biết. “
“ Này... “ Tôn Chính có chút do dự, bất quá nhìn bộ dạng chắc chắn của Hoa Ngu, hắn cũng không dám nói gì. Chặc, hắn vẫn còn muốn sống tốt.
Cuối cùng đành gật đầu.
“ Công công yên tâm, việc bên này cứ giao cho ta, chỉ là, nếu đối phương cứ khăng khăng đòi gặp Hoàng thượng cho bằng được, ta là nô tài, khó mà can thiệp, cho nên... vẫn là công công đi nhanh về nhanh. “
Hắn nói không sai.
Hoa Ngu khẽ gật đầu, cùng hắn hàn huyên vài câu rồi rời đi.
Kỳ thực chuyện này cũng là chuyện nhỏ, thân là nội thị trong cung, bọn họ vẫn có quyền lợi.
Nàng không biết sau khi mình đi khỏi, Chu đại nhân có đến tìm Chu Lăng Thần hay không. Bây giờ chỉ là phòng bị trước mà thôi. Nàng biết, cho dù Chu đại nhân có ngầm gặp Chu Lăng Thần đi chăng nữa, Chu Viêm cũng phải chết.
Vả lại...
Đám người kia chẳng phải nói nàng thích lấy quyền lực làm mưu đồ riêng sao?
Vậy nàng phải hảo hảo biểu diễn cho bọn hắn xem, thế nào là lấy quyền mưu tư!
Muốn gặp Chu Lăng Thần?
Kia còn phải xem tâm trạng của nàng đã.
Tôn Chính không phải kẻ hồ đồ, hắn đáp ứng Hoa Ngu, tất nhiên sẽ đi thỉnh giáo Lưu Hành.
Việc trên triều, Lưu Hành sớm đã thấy. Mấy cái chuyện nhỏ nhặt này, hắn cũng không rảnh mà nhiều lời.
Hoa Ngu ấy mà, không thuận mắt nhất chính là mấy kẻ ngáng đường.