“ Công công hành sự, đã nghĩ đến hậu quả? “ Lương Húc nghĩ tới phân phó trước đó của Chu Lăng Thần, trong mắt hơi trầm xuống.
“ Hậu quả? Còn có thể là hậu quả gì? “ Hoa Ngu nheo mắt, trên mặt lộ ra châm chọc, “ Hay là Lương đại nhân thấy loại bại hoại như Chu Viêm không nên chết? “
Lương Húc nhìn nàng, không nói gì.
“ Đừng nói Chu Viêm, đến cả Chu Hành cũng không phải dạng người gì tốt cho cam, tay hắn đâu có sạch sẽ? Những năm gần đây hắn giữ không ít tiền bẩn. Mà nô gia cũng không nói bản thân là người tốt. “
Hoa Ngu đột nhiên tiến lên phía trước, nàng so với Lương Húc thấp hơn một cái đầu, nhưng khí thế lại cực kỳ cường đại.
“ Người có thể giết nhưng đâu thể giết đạo lý. (?) Hơn nữa, nô gia thấy, kỳ thực Lương đại nhân cũng không cảm thấy nô gia làm sai, chỉ là nô gia làm những gì người khác không dám làm cho nên đại nhân tò mò thôi. “
Đôi mắt Lương Húc càng sâu thẳm. Hoa Ngu này quả nhiên cực kỳ thú vị, còn vô cùng thông minh, biết rõ bản thân muốn làm gì. Trước mắt, người Chu Lăng Thần cần nhất chính là “hắn”!
“ Hoa công công hẳn cũng biết rõ, làm nịnh thần, từ xưa đến nay đều không có kết cục tốt. “ Hắn lạnh lùng nhìn Hoa Ngu.
“ Chuyện này không phiền Lương đại nhân lo lắng. “ Hoa Ngu hơi mỉm cười, thờ ơ.
“ Sau này nếu cần giúp đỡ, Hoa công công có thể phái người tới tìm ta. “ Hắn rời đi, bỏ lại một câu. Thanh âm thực nhẹ, nếu không để ý, tuyệt đối không nghe được.
Lời này có chút ngoài dự kiến của Hoa Ngu, nàng quay lại nhìn Lương Húc, thấy hắn đã đi, chỉ để lại bóng dáng lãnh khốc.
Hình như vị “Diêm vương mặt lạnh” này cũng không khó tiếp cận như lời đồn a.
“ Lưu đại nhân, Hoàng thượng ở trong điện sao? “ Hoa Ngu nhìn một lúc mới thu hồi ánh mắt, quay sang Lưu Hành.
“ Vâng. “ Lưu Hành nhẹ giọng đáp, thấy Hoa Ngu gật đầu định đi vào trong điện thì không nhịn được gọi:
“ Hoa công công! “
“ Hửm? “ Hoa Ngu dừng bước, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn hắn.
“ Ngươi... Chặc! Ngươi vẫn nên giải thích cho rõ với Hoàng thượng đi. “
Lưu Hành há miệng muốn nói gì đó, rồi lại cảm thấy mình nói ra cũng chả giải quyết được vấn đề gì. Tính ra, việc này đúng là dọa người. Nhưng hắn nghĩ lại, so với tội ác mà hai cha con Chu Hành, Chu Viêm làm thì tội của Hoa Ngu có tính là gì? Bất quá chỉ là giết người nên giết mà thôi.
Chu Viêm hại chết hàng trăm nữ tử và hài tử, người như vậy, đáng sống sao?
“ Yên tâm đi. “ Hoa Ngu có chút nghi hoặc nhìn hắn, lại thấy trong mắt hắn hiện lên sự lo lắng.
Trong lòng nàng không khỏi kinh ngạc, không ngờ mới ngắn ngủi có mấy tháng, Lưu Hành đã coi nàng như người nhà(?). Nghĩ tới đây, nàng cười với Lưu Hành một cái rồi mới bước vào điện.
Lưu Hành nhìn nàng đi vào, thần sắc phức tạp. Không biết Hoàng thượng sẽ xử lý Hoa Ngu thế nào đây...
Nội điện rất an tĩnh, Chu Lăng Thần không thích cung lui tới bên cạnh, lại càng không tùy tiện để người khác đi vào.
Hoa Ngu hít sâu một hơi, thẳng bước. Nàng trời không sợ đất không sợ, nhưng Chu Lăng Thần thì... thôi đi.