Lưu Hành muốn nói vài câu, nhưng lời vừa đến miệng, vẫn âm thầm nuốt xuống.
Tính tình Hoa Ngu này, hắn có thể tưởng tượng được đến ngày gà bay chó sủa!
Một đêm cứ như vậy bình an vô sự mà qua đi. Đến sáng sớm ngày thứ hai, Chu Lăng Thần rời phủ.
Khi hắn đi cũng chỉ mang theo Lưu Hành, không nói gì, Hoa Ngu cũng rất thức thời, không hỏi nhiều.
Nàng cũng rất bận, phải trị bệnh cho người này (CLT), bỗng dưng lại nhảy ra thêm một người kia (TAĐ), người này người kia, chuẩn bị bao nhiêu dược cũng không đủ.
Được Thuận An đế cho phép, dược liệu trong thái y viện nàng có thể tùy ý lấy.
Nhưng việc nàng trị chân cho Chu Lăng Thần, vẫn tạm thời không cho người khác biết.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hoa Ngu vẫn mang theo vài người, tự mình đi mua dược liệu.
Ngày hôm qua Chu Lăng Thần cũng không phải tùy tiện nói bậy, sáng nay trước khi đi, hắn có phân phó quản gia cho nàng vài tên tùy tùng để nàng sai sử.
Người lao động tự mình đưa tới, Hoa Ngu đương nhiên cực kỳ vui vẻ.
Quản gia hỏi nàng muốn loại tiêu chuẩn nào, nàng liền đơn giản nói: phải có võ công, cường tráng, sức lực lớn hơn nữa còn phải thông minh.
Quản gia Vương phủ họ Trần, râu một bó, tuổi đã lớn. Nghe được yêu cầu của nàng liền cảm thấy đau đầu, trước đó Vương gia đã phân phó, 'hắn' muốn cái gì thì cứ đáp ứng 'hắn'.
Vậy nên cũng chẳng quản yêu cầu vô lý, Trần quản gia vẫn tìm được cho nàng bốn tên sai vặt phù hợp.
Nói là sai vặt, nhưng những người này so với người khác thì cường tráng hơn, đứng cạnh Hoa Ngu, thì Hoa Ngu chẳng khác gà con là mấy.
Tuy vậy Hoa Ngu vẫn rất hài lòng, đặc biệt còn thưởng tên cho bọn hắn, hiển nhiên là Đại Tráng, Đại Lực, Đại Ngưu, Đại Hiệp.
Bốn người họ chung quy cũng không giống nhau, đặc biệt là người cuối cùng. Người này võ công cao cường, vóc người cao ráo, khuôn mặt hung dữ, cười một cái cũng đủ để dọa khóc tiểu hài tử.
Ngay cả Hoa Ngu nhìn cũng có chút sợ, liền lẳng lặng đem tên Đại Cường đã chuẩn bị sẵn đổi thành Đại Hiệp, bởi vì nàng ngưỡng mộ.
Sau đó vung tay lên, mang theo bốn tùy tùng, ngang nhiên ra khỏi cửa, đi mua thuốc.
Trần quản gia ở phía sau họ nhìn thấy, liên tục lắc đầu. Kiểu này không phải là đi mua thuốc này nọ, mà là đi trả thù!
Hiệu thuốc lớn nhất kinh thành có tên là Dược Hương đường, nằm ở ngã tư, khắp nơi đều là dược, từ đó mà thành danh.
Dược Hương đường thông với tứ phía, ở vị trí phồn hoa nhất kinh thành. Chuyến này Hoa Ngu chính là đến đó.
Lộc cộc lộc cộc. Hoa Ngu nằm dài trong xe ngựa rộng lớn, bốn người cưỡi ngựa đi theo, chẳng mấy chốc đã sắp đến nơi.
Két! Chỉ là ngày nhàn nhã chưa được bao lâu, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Hoa Ngu nhất thời không kịp phản ứng, suýt nữa lộn cổ ra khỏi xe.
Nàng vội chống tay lên cái bàn, trong lòng lẩm nhẩm trăm ngàn lần không có võ công cực kỳ không ổn. Sau khi ổn định chính mình mới nói:
Xảy ra chuyện gì?
Công công, đường phía trước bị lấp. Đại Hiệp trả lời, âm thanh cùng thân hình của hắn khác nhau một trời một vực, ôn hòa mà cung kính.
Hoa Ngu nghe xong, nửa ngày mới phản ứng lại. Lấp?
Đây chính là kinh thành nha! Cái ngã tư cũng đủ để mấy trăm nàng đi rồi!
Mấy ngày trước Bạch Ngọc các tuyển chọn bức tranh tiên tử, không hiểu sao lại loạn hết cả lên, hôm nay là ngày tuyển lại, đông người một chút. Không đợi nàng hỏi nhiều, Đại Hiệp đã đem tình huống nói rõ ràng.
Chỉ là hắn không biết, kẻ đầu xỏ, chính là Hoa Ngu!
Update: 7/9/2019