“ Điện hạ, hắn... Trông chắc chắn như vậy, thật sự là học qua cầm rồi sao? “ Dung Triệt nãy giờ vẫn đứng bên cạnh, cảm thấy vừa kinh vừa sợ, ai mà biết được Hoa Ngu thực sự dám đi lên chứ. Hắn vội chạy đến bên cạnh Chu Mặc Ngân, hạ thấp giọng, hỏi.
Trong số bọn họ, người hiểu Hoa Ngu nhất hẳn là Chu Mặc Ngân, nhỉ?
“ A! “ Tiếng cười lạnh của Chu Mặc Ngân là đáp án hắn nhận được.
“ Đã có kẻ ngu ngốc muốn đi lên mất mặt, bổn vương cũng không còn lời gì để nói. “ Chu Mặc Ngân vô cùng chắc chắn, âm lãnh trên mặt ngày càng sâu đậm.
Hoa Ngu hiện giờ càng ngày càng ương ngạnh, thậm chí vớt tận miệng mà vẫn không biết xấu hổ, đã như thế, hắn còn ngăn cản làm gì? Đã không cần thể diện, vậy thì làm đi!
Trong sự kinh ngạc của mọi người, Hoa Ngu thong thả ung dung ngồi xuống trước cái bàn đặt Nguyệt Tâm cầm. Bên môi nàng vẫn còn giữ nụ cười tà tứ, thoạt nhìn yêu dị, lại phảng phất hương vị động lòng người.
“ Tang- “ Âm thanh chói tai như phá mộng tất cả, gương mặt đẹp như vậy, ngón tay thon dài trắng mịn như vậy mà lại gảy ra tạp âm khó chịu này.
“ A! “ Phía dưới rất nhiều người bịt kín lỗ tai, nhíu mày không thoải mái.
Hoa Ngu thật sự sẽ đánh đàn ấy hả?
“ Hoa công công, chính ngươi nói Nguyệt Tâm cầm là danh cầm, đánh lung tung như vậy, chỉ sợ... “ Giang Tố Vân đứng trên đài cách Hoa Ngu không xa thấy thế, không khỏi tiến lên một bước.
Đây là gấp không chờ nổi liền muốn đứng ra châm chọc Hoa Ngu mà!
“ Giang tiểu thư vẫn là câm miệng đi, ngươi là nữ nhân tài ba, ngay cả đạo lý không được xen mồm vào lúc người khác đang làm việc cũng không hiểu? “
Nàng ta còn chưa nói xong, Hoa Ngu đã đột nhiên quay đầu, lạnh lùng cong môi liếc nhìn nàng ta.
Khuôn mặt nhỏ của Giang Tố Vân tức khắc biến thành màu gan lợn. Bực muốn phát hỏa, nhưng như nàng ta đã nói trước đó, rồi còn không biết lúc này mở miệng liệu có nên hay không. Thành ra nhất thời uất bực trong lòng đều nghẹn lại, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hoa Ngu cũng mặc kệ nàng ta, chỉ cần Giang Tố Vân ngậm miệng lại là được rồi.
Nàng ngồi đó, hai mắt nhắm lại, đôi tay đặt lên dây đàn.
“ Nhìn qua trông cũng có phong thái phết đấy chứ... “ Dung Triệt nhìn dáng điệu của nàng, không khỏi lẩm bẩm vài câu.
Còn Bạch Ngọc Hằng, nhíu mày đủ để kẹp chết một con kiến.
Sắc mặt Chu Mặc Ngân thì lại càng thú vị, hắn đảo mắt, bộ dạng xem kịch vui chuẩn bị đi chế diễu người khác.
Đúng là một đám khó hiểu.
Đột nhiên lúc này lại truyền đến một tiếng đàn rất êm tai, là từ trong tay Hoa Ngu mà ra!
“ A.” Tiếng đàn vừa cất lên, cơ hồ trong nháy mắt toàn bộ Bạch Ngọc các đều yên lặng, không ít người thậm chí còn hít mấy ngụm khí lạnh.
Cũng đơn giản thôi, bởi vì bàn tay trắng nõn của Hoa Ngu tấu ra một khúc nhạc xa lạ, âm điệu tuyệt diệu, thanh thúy thanh nhã, nói còn vang vọng bên tai ba ngày không dứt cũng không quá chút nào.
Tiếng đàn tựa như câu trả lời đáp trả lại tất cả nghi ngờ.
Phàm là người hiểu âm luật dù chỉ một ít, đều không khỏi say mê đắm chìm trong đó.
Cái gọi là tiên nhạc, đại khái là như thế này.
Đôi tay Hoa Ngu động không ngừng, kích thích huyền cầm, thậm chí nhìn qua chỉ lưu lại dư ảnh.
Cầm nghệ cao siêu bực này, tìm toàn kinh thành, chắc đã được mấy người.
Trong lúc nàng dùng tiếng đàn dẫn dắt mọi người vẫn bớt thời gian mà ngẩng lên nhìn Chu Mặc Ngân. Ha, nhìn xem, trên mặt Chu Mặc Ngân ngập tràn kinh ngạc, không thể tin nổi nhìn nàng kìa.