“ Ngươi! Cái đồ cẩu... “ Có tên quan viên nhịn không nổi, chạy ra.
“ Đứng lại! “ Nào ngờ Chu Duệ lại ngăn hắn lại, không cho phép đuổi theo.
“ Vương gia! “ Quan viên kia sắc mặt cực kỳ khó coi, tất cả bọn họ nào có ai coi trọng tên Hoa Ngu gian xảo kia, chứ đừng nói một tên vừa kiêu ngạo lại không coi Chu Duệ ra gì!
“ Sau này còn nhiều cơ hội xử lí hắn. “ Chu Duệ nhìn theo bóng dáng Hoa Ngu, nhíu mày thật sâu. Khi nói ra câu này, trên mặt hắn mang theo một chút hung ác.
Người bên cạnh cũng vội vàng kéo tên quan viên đang bị kích động lại, bảo hắn bình tĩnh.
Mà tất cả chuyện vừa rồi, Hoa Ngu đều không hề nhìn đến. À mà dù có thấy, nàng cũng sẽ chẳng có biểu hiện gì.
Chu Duệ và Cố Nam An là những kẻ chôn vùi Diệp gia. Ngay từ đầu, nàng cũng không định hòa hảo với chúng làm gì, bàn chuyện hay nói phiếm cũng đừng nhắc tới.
Kể cả việc Chu Duệ có động thủ với nàng hay không, nàng chẳng buồn để ý. Cầu còn không được mà. Chu Duệ dám ra tay, thì đấy chính là tạo động cơ cho nàng xử lí hắn.
“ Công công, ngài thật sự, thật sự... Quá tuyệt vời! “ Lương Nguy Chi nhìn chằm chằm vào Hoa Ngu, trong thời gian ngắn không thể hình dung nổi cảm giác của mình là thế nào. Mất nửa ngày, hắn mới thốt ra được một câu.
“ Này thì tính là cái gì, về sau cứ nhất nhất mà đi theo nô gia, đảm bảo ngươi ngày nào cũng được ăn sung mặc sướng, toàn bộ kinh thành này chỉ cần ngươi muốn... đều có thể! “ Hoa Ngu cười cười, thần thần bí bí nói với Lương Nguy Chi.
Kỳ thật nụ cười của nàng trông có phần đáng khinh, chỉ là dung mạo lại quá mức xuất sắc, đáng khinh thế nào cũng hóa thành mị hoặc.
Hoa Ngu đang tám chuyện với Lương Nguy Chi đến hăng say thì bỗng dưng cảm thấy da đầu tê dại.
Cảm giác này... thật giống như bị tên biến thái nào đó (mà ai cũng biết) nhìn chằm chằm!
Trong lòng nàng run lên, không đợi Lương Nguy Chi trả lời mà liếc mắt ngó nghiêng tứ phía. Lọt vào tầm mắt toàn là một đám công tử ca, nàng còn thấy được trên lầu hai là tiểu phân đội Chu Mặc Ngân, Bạch Ngọc Hằng và Dung Triệt.
Ba tên này thường xuyên xuất hiện cùng nhau cho nên Hoa Ngu vô cùng hảo tâm mà cho bọn hắn một cái biệt danh độc đáo - tiểu phân đội.
“ Ha ha, cho nên vậy a, ta biết chắc đi theo công công là quyết định đúng đắn, trước đó phụ thân ta còn nói, tính cách công công hỉ nộ vô thường, bảo ta đừng thân cận với ngài quá... “ Lương Nguy Chi bên cạnh vẫn còn đang lải nhải. Hắn càng nói càng hăng say, mãi đến khi thấy Hoa Ngu ngó dọc ngó ngang mới dừng lại đôi chút.
Hoa Ngu bây giờ... thật giống như một con mèo xù lông! (?) (mất mạng, không thể tra từ điển, viết bừa