Lưu Hành thấy vẻ mặt đơ như cá sắp chết của Hoa Ngu, hơi ho nhẹ một cái.
Khụ!
Không thể cười ra tiếng!
“ Thất thần làm cái gì, muốn trẫm đi xuống mời ngươi lên? “ Hoa Ngu còn đang ảo não không thôi thì từ trong xe ngựa đã truyền ra một giọng nói nguy hiểm vô cùng quen thuộc.
Nàng cảm thấy sắp bệnh rồi!
“ Hoàng, Hoàng thượng! “ Biết Chu Lăng Thần không nhìn thấy nhưng Hoa Ngu vẫn cười thật nịnh bợ.
“ Hửm? “ Thanh âm lần này so với vừa rồi còn cao hơn, ý vị nguy hiểm càng rõ ràng làm Hoa Ngu thấy khổ càng khổ.
“ Nô tài lập tức tới! “ Nàng vốn muốn nói cái gì đó, nhưng lửa sắp đốt tới mông rồi, không thể không chú ý!
Uể oải một tý, liền leo lên xe ngựa.
Lưu Hành đứng ở một bên nhìn. Ừm, xem thế là đủ rồi. Trông Hoa công công chạy chốn, không biết còn tưởng đằng sau “hắn” có chó dữ đâu!
Hắn lắc lắc đầu, đối mắt với mấy tên thị vệ Hoa Ngu đem theo, sau đó mới nói:
“ Hồi cung! “
“ Vâng! “
.......
Bên trong xe ngựa im lặng đến đáng sợ.
Hoa Ngu ngồi ở vị trí hầu hạ, đầu cúi cực thấp, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, đến cả thở mạnh cũng không dám.
Từ khi bước vào, nàng đã cảm thấy áp suất trong xe rất thấp.
Thời tiết hôm nay rõ ràng vô cùng ấm áp, nhưng Hoa Ngu lại giống như sống giữa mùa đông. Nếu không phải không đúng trường hợp, nàng thật muốn hắt xì một cái!
Bởi vì bầu không khí quỷ dị này, Hoa Ngu cũng thu liễm chính mình.
Bộ dạng ngoan ngoãn như tiểu miêu nhi khác một trời một vực so với thái độ cao ngạo trong Bạch Ngọc Các!
Chu Lăng Thần thấy nàng ngoan ngoãn như vậy liền giận quá hóa cười.
“ Trẫm tới giờ mới biết, tiểu Hoa nhi của trẫm lại tinh thông cầm kỳ thi họa! “
Trong lòng Hoa Ngu thầm kêu không tốt.
Nàng còn tưởng Chu Lăng Thần rời đi trước cả nàng, hẳn là không nghe được nàng đàn nhạc. Ai ngờ tên này, nên biết thì đã biết, không nên biết cũng biết luôn, cái gì cũng biết hết!
Nhất thời, nàng không biết nên làm vẻ mặt gì cho cam.
Quả thực nàng từng đánh đàn.
Từ khi vẫn còn là Diệp Vũ, Diệp Hằng tuy là võ tướng nhưng sẽ không vì vậy mà kéo bỏ những thứ khác, cho nên nàng và ca ca Diệp Trí đều biết chút cầm nghệ.
Không chỉ cầm nghệ, kể cả lục nghệ* cũng có học qua.
*theo thông tin trên gút gồ thì lục nghệ gồm lễ, nhạc, xạ, ngự (cưỡi ngựa), thư, số
Hoa Ngu vốn đã thông minh, hơn nữa còn có kí ức đời trước nên học rất mau. Chẳng qua, Diệp Hằng chưa bao giờ để bọn họ thể hiện ra ngoài.
Vì thế mà đám người trong kinh đều cho rằng, hài tử Diệp gia chỉ biết mấy loại võ công bao cỏ!
Không nói đến cầm nghệ của nàng, “Hoa Ngu” thực sự tất nhiên sẽ không biết chơi cầm hoặc là cầm nghệ không tốt. Nếu không Chu Mặc Ngân cũng sẽ không tự cho là thông minh chắc chắn nói ra lời như vậy.
Bất quá đối với Chu Mặc Ngân, Hoa Ngu nàng không thèm để ý.
Nàng thích dùng loại phương pháp kích thích này dành cho Chu Mặc Ngân, cho hắn thêm nhiều bất ngờ.
Nhưng đấy là Chu Mặc Ngân, chứ trước mặt nàng là Chu Lăng Thần, nàng cười không nổi!
“ Tất cả mọi người đều vì ngươi mà thần hồn điên đảo, hừ! Thật là khó lường a! “ Chu Lăng Thần nhìn nàng rũ mi im lặng, tức giận trong lòng càng tăng cao.
Ngươi còn biết sợ!
Còn dám làm ra chuyện như vậy!?
Khi hắn nghe được tiếng đàn của Hoa Ngu, kỳ thực cũng kinh diễm và cao hứng. Nhưng mà nếu chỉ đàn tấu cho một mình hắn thì càng tốt!
Giờ thì hay rồi, ai cũng biết, đến cả tên Bạch Ngọc Hằng kia lại lần nữa đòi người để họa!
A! Mị lực thật lớn!