“ Phụ hoàng còn có thể kéo dài bao lâu? “ Chu Lăng Thần đột nhiên hỏi nàng.
“ Nhiều nhất là một canh giờ. “ Hoa Ngu khẽ nhíu mày, nhẹ giọng đáp.
Chu Lăng Thần cũng chỉ gật đầu.
“ Bổn vương đi gặp phụ hoàng, đến khi bọn họ tới, bảo họ vào nội điện. “ Hắn nhấc chân, tiến vào nội điện.
“ Vâng. “ Hoa Ngu mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, vào thời điểm mấu chốt, biểu hiện của nàng quá mức trấn định thong dong.
Thật giống như đã sớm đoán được hết mọi chuyện.
Chu Lăng Thần không khỏi nhìn nàng thêm một lần.
Cũng phải, thân thể Thuận An đế là do nàng điều trị, sống được bao lâu, chỉ sợ cũng chỉ có nàng biết.
Ngay cả khi nàng không nói, mọi người cũng rõ ràng.
Thuận An đế, đã là đèn cạn dầu.
Nhưng lúc này Chu Lăng Thần có chuyện quan trọng cần làm, tò mò về nàng cũng được, chỉ là không rảnh lo bây giờ, liếc một cái, nhanh chóng đi vào nội điện.
Hoa Ngu thấy hắn rời đi, trong mắt thâm trầm.
Thuận An đế không tính là hôn quân*, không công cũng cũng chẳng tội.
*quân vương tàn bạo
Nhưng trong mắt Hoa Ngu, hắn khiến Diệp gia chôn thây nơi chiến trường.
Thuận An đế chính là hôn quân!
Nếu có thể, nàng muốn tự tay đâm chết tên hôn quân này, chỉ là không được...
“ Két. “
“ Hoàng thượng đâu? “ Cửa Long Ngâm điện bị người đẩy ra.
Suy nghĩ của Hoa Ngu cũng bị gián đoạn.
Nàng vội ngẩng lên, nhìn người tới.
Đúng là đám người Chu Lăng Thần đang chờ.
“ Chư vị đại nhân, mời đi theo nô tài. “ Đi theo bọn họ còn có mấy tên quan viên lạ mắt, chỉ là Hoa Ngu thấy họ mặc hạc bào, chắc chức quan cũng không nhỏ.
Nàng cúi đầu, đưa đám người này vào nội điện.
Đến cửa điện, nàng đột nhiên dừng bước.
“ Hoàng thượng và Vương gia đang ở trong điện, mời các vị đại nhân vào. “ Nàng vươn tay, đẩy cửa nội điện, ý bảo họ tiến vào.
Chuyện long thể của Hoàng thượng, nào có đại thần dám trì hoãn, lúc này không ai để tâm đến nô tài là nàng, nhanh chóng đi vào trong.
Kể cả Hoa Ngu không theo vào, bọn họ cũng không biết.
Đến khi tất cả đều vào trong, nàng yên lặng mà đem cửa khép lại.
Nàng cũng không định đi vào.
Chu Lăng Thần làm gì, nàng biết rõ.
Lúc này đi vào, nàng sợ mình sẽ không nhịn được mà cho Thuận An đế hơi thở thoi thóp kia một nhát trí mạng.
Nhưng nàng cũng hiểu rõ, việc này không thể.
Cho dù là để tế vong hồn của mấy vạn Diệp gia quân, nàng cũng không thể.
Thuận An đế chết, có lợi gì?
Kia đều là mấy vạn mạng người sống!
Mỗi khi Hoa Ngu nghĩ đến chuyện này, cảm xúc đều cuồn cuộn như sóng dữ, nàng cưỡng chế chính mình, dựa vào vách tường phía sau.
Không được hoảng, không được gấp.
Còn có nhiều người liều mạng tính kế Diệp gia.
Nếu không cho đám người đó trả giá, phụ thân huynh trưởng nàng ở dưới suối vàng, sao có thể an giấc?!
Một đêm này, đối với Hoa Ngu mà nói, rất dài.
Nàng ngồi xổm bên ngoài điện, thân thể mệt mỏi đến cực điểm, tuy vậy đầu óc lại rõ ràng.
Cách một cánh cửa, nàng cái gì cũng không nghe thấy.
Nàng cũng không biết bên trong thế nào, càng không biết về huyết vũ tinh phong ngoài kia.
Cứ như vậy qua hồi lâu.
Mãi cho đến khi cánh cửa mở ra.
“ Két--”
Cửa vừa mở, Hoa Ngu lập tức đứng dậy.
Không nghĩ đến người đi ra lại là Lạc thái phó.
“ Hoa công công? “ Lạc thái phó nhíu mày, nhẹ hỏi.
Hoa Ngu chần chờ một chút, sau đó gật đầu.