Oan uổng a! Oan uổng a! Lúc chạng vạng, trong khách điếm đều là một mảng im lặng.
Bên trái trong sương phòng, không ngừng truyền đến âm thanh gào thét của một người.
Lưu Hành nghe thấy, âm thầm phun một tiếng, lúc này mới xoay người đi vào trong sương phòng.
Chủ tử. Chu Lăng Thần ngồi cạnh bàn, thấy hắn tiến vào, khẽ nâng mặt lên.
Tên Hoa Ngu kia dường như điên rồi, từ giờ ngọ đã bắt đầu gào thét, tiểu nhân đi qua, muốn hắn câm miệng, nhưng không thành nên muốn... Lưu Hành đen mặt, Hoa Ngu kia đem tất cả đồ vật trong phòng ném về phía hắn.
( Đổi lại cách gọi chút nha, mấy chương trước các bác này gọi Vũ tỷ là nàng, trong khi chị đang giả nam, Ninh thấy có chút sai sai nhưng vẫn dịch vậy. Thôi giờ để thành hắn nha, nếu ai đọc chương trước mà thắc mắc thì sorry nha =(( tui lười sửa ý mà:3)
Giống hệt kẻ điên, hắn vừa đi, Hoa Ngu lại bắt đầu tru lên không ngừng. Thực khiến kẻ khác đau đầu.
Trước đó Chu Lăng Thần đã dặn, không thể giết hắn.
Lưu Hành chỉ đành phải nghẹn một ngụm khí mà trở lại.
Đi thôi. Dẫn ra thích khách phía sau, Chu Lăng Thần liền tạm ở nơi này, không tính ở lâu, chợt nghe tiếng Hoa Ngu tru tréo, tru cả một buổi chiều, hắn (DV) cũng không ngại mệt.
Đi đâu? Lưu Hành nhất thời không kịp phản ứng.
Hoa Ngu. Chu Lăng Thần câu môi cười, lộ ra tuấn nhan có vài phần tà tứ, thiếu chút nữa lóa mù mắt Lưu Hành.
........
Oan uổng a! Trong phòng, Diệp Vũ đặt mông ngồi trên mặt đất, một bên la to, một bên nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, trong tay còn cầm một cây gậy không biết tìm được ở chỗ nào, khua gõ không ngừng.
Chi nha. Ai ngờ, cửa phòng vốn luôn đóng chặt lại mở ra.
Khuôn mặt hoàn mỹ tuấn tú không chút sứt mẻ của Chu Lăng Thần hiện ra trước mặt Diệp Vũ.
Diệp Vũ ngẩn ra, nhất thời không kịp phản ứng, liền kinh ngạc len lén nhìn trộm hắn.
Đừng nói Chu Lăng Thần này biến thái, quả thật dung mạo của hắn là độc nhất vô nhị, cực kỳ hoàn mỹ. Chỉ dựa vào khuôn mặt này, cũng đủ để khiến người ta rét run đi!
Dát chi. Chu Lăng Thần không cần người khác hỗ trợ, tự mình chuyển động xe lăn, đi tới trước mặt Diệp Vũ.
Ánh mắt Diệp Vũ dán chặt vào mặt hắn, sau đó rơi trên đôi chân không còn tri giác của hắn.
Thật đáng tiếc, rõ ràng là chung linh dục tú, hai chân lại tàn tật!
( Chung linh dục tú: đất thiêng nảy sinh hiền tài)
Mắt Diệp Vũ đảo quanh hai chân hắn, không có ý dừng lại.
Vương gia a! Nô tài oan uổng a! Nàng một bên giả khóc, một bên liền sờ soạng Chu Lăng Thần, cả người không đứng đắn, lại một lần nữa nằm trên đùi Chu Lăng Thần!
Chu Lăng Thần nhìn thấy động tác của nàng, mày nhăn lại, trên mặt khó nhìn ra một chút nghiền ngẫm cùng trêu tức.
Diệp Vũ lại không chú ý đến vẻ mặt của hắn, chỉ lo cảm thụ cảm giác hai chân dưới thân.
Nô tài chưa bao giờ nghĩ tới sẽ hại Vương gia! Tay xẹt qua chân hắn.
Cầu Vương gia, nô tài còn trong sạch! Một đường trượt xuống, tới đầu gối, rồi cổ chân.
Nô tài kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa cho Vương gia! Đến cả giày long văn cũng không buông tha!
Sờ tốt không? Diệp Vũ còn đang tập trung cảm thụ, lại thình lình nghe được một câu như vậy.
Nàng theo bản năng nghĩ muốn gật đầu, nhưng tầm mắt chạm mặt Chu Lăng Thần, vội vàng khắc chế chính mình.
Vương gia ngài nói cái gì vậy? Nô tài có chút nghe không hiểu.
Ba. Nàng nháy mắt thu tay lại, bụm nửa mặt, ra vẻ thẹn thùng, động tác lại không chút hàm hồ, cực kỳ dùng sức chụp lên đùi Chu Lăng Thần!
Một bên lén nhìn phản ứng của Chu Lăng Thần.
Nhìn hắn lộ ra một chút nhíu mày, trong lòng Diệp Vũ liền có kết luận.
Cơ thể còn co giãn, xúc giác vẫn có.
Chân này, có thể trị!
Ngươi không phải Hoa Ngu. Ngay thời điểm Diệp Vũ đưa ra kết luận, lại cảm thấy đầu vai mình chợt lạnh.
Y phục trên người bị kéo xuống! Lộ ra một nốt ruồi son trên đầu vai trơn bóng.
Diệp Vũ:....
Chu Lăng Thần này không phải là có cái ham thích kỳ lạ đó đi?
Nàng lại không chú ý tới, ánh mắt Chu Lăng Thần dừng lại ở điểm đỏ trên vai nàng, có chút ngưng trọng.
Update: 19/8/2019