Đúng là điên rồi.
Chu Mặc Ngân nhìn cảnh tượng trước mắt mà lắc đầu. Nàng bức một đại thần đang sống êm đẹp vào tình cảnh này, bản thân còn cảm thấy nàng mị lực kinh người, chẳng phải điên rồi sao?
“ Đây là có chuyện gì? “
Lúc này, đột nhiên có một giọng nói thanh thúy truyền đến. Hoa Ngu nhướn mày, nhìn qua, quả nhiên là đoàn người của Tĩnh Vinh thái hậu đang vội vã đi tới.
Tĩnh Vinh thái hậu trẻ tuổi, lại mặc cung trang màu đỏ thẫm, đã vậy còn trang điểm cho già đi. Nhưng vì nàng ta có một dung nhan thanh thuần mỹ lệ, không nhiễm thế tục nên cái bộ cung trang già dặn này dường như mất đi tác dụng của nó. Trang điểm già đi không khiến nàng ta có vẻ lão khí, ngược lại càng điểm lên vẻ đẹp của thiếu nữ thanh xuân cùng dáng người nhu nhược động lòng người.
Một vị giai nhân như vậy giờ đây lại phòng không gối chiếc.
Haizz, trong lòng nhiều người, sợ là nuối tiếc không thôi.
Hoa Ngu để ý tới, theo sau Tĩnh Vinh thái hậu còn có tiểu thái giám đi báo tin kia. Tiểu thái giám này theo sát nàng ta, bộ dạng kia, có vẻ vô cùng ngưỡng mộ đối phương.
Cũng không có gì là lạ, dù sao trong cung, Tĩnh Vinh vẫn luôn là Bồ Tát sống. Cung nhân, mười người có chín đều đối với nàng ta phi thường cung kính. Bởi vậy, mặc dù là quả phụ trẻ tuổi nhưng cuộc sống của nàng ta cũng không đến mức tệ.
Tĩnh Vinh đến gần, thấy bộ dạng quẫn bách của Chu đại nhân, còn có những thị vệ mặt vô biểu tình xách kiếm, hơi nhíu mày.
“ Có chuyện gì vậy? Sao lại làm vậy với Chu đại nhân, các ngươi còn không mau thu kiếm lại? “
Đây là lần đầu tiên Hoa Ngu giao tiếp với vị Tĩnh Vinh thái hậu này, nàng cong môi, trong mắt ngập tràn ý cười.
Không ngờ người này thật đúng là tâm địa thiện lương, người tốt đơn thuần không rành thế sự!
Tuy rằng Tĩnh Vinh thân phận tôn quý, nhưng Hoa Ngu cũng đã nói, nàng là đại tổng quản trong cung. Cho nên sau khi Tĩnh Vinh mở miệng, đám thị vệ cũng không thu kiếm, ngược lại nhìn nàng.
“ Thu đi. “ Hoa Ngu không chút để ý, lười nhác ra lệnh, không có ý công kích.
Nhưng người ở đây đều đã trải qua một màn kinh tâm động phách vừa rồi, mấy ai tin tưởng lời nàng.
“ Xoạch! “ Theo lệnh nàng, đám thị vệ không chút do dự lập tức thu kiếm. Động tác nhịp nhàng, nhanh gọn dứt khoát.
Tĩnh Vinh thấy vậy vẫn bất động thanh sắc, chỉ cúi người, tự mình đỡ Chu đại nhân lên.
“ Chu đại nhân không sao chứ? Có bị thương ở đâu không? Người đâu! Mau đi truyền thái y! “ Nàng đầy lo lắng mà nhìn Chu đại nhân, lời nói cũng ôn thanh nhỏ nhẹ, mang theo cảm giác trấn an.
Đối lập với Hoa Ngu quỷ quyệt, Tĩnh Vinh tựa như đại la thần tiên trên trời.
Hốc mắt Chu đại nhân lập tức đỏ ửng.
“ Nương nương, hạ quan không có việc gì. “ Chu đại nhân vừa nói, trên mặt còn ngập tràn ủy khuất.
Tĩnh Vinh chính là người mềm lòng, thấy hắn như vậy, cũng không nhìn được hỏi:
“ Đại nhân làm sao vậy? Đang yên đang lành sao đột nhiên lại xảy ra tranh chấp với Hoa công công? “
Nước mắt Chu đại nhân liền tuôn rơi.
Hoa Ngu thu hết thảy vào trong mắt, vẫn thản nhiên như không, hai tay ôm ngực, cười như không cười.
Update: 4/2/2020
*le: được nghỉ dịch rồi:()