Khi Chu Hành còn đang thất thần thì Hoa Ngu đã lên xe ngựa. Chờ hắn hồi thần thì trước mắt còn ai đâu, người đã đi xa rồi. Hắn nhìn một lúc, trong mắt lập tức ngập tràn oán hận.
Hắn vẫn khắc sâu trong lòng, chính vì Hoa Ngu nên hắn mới mất chức. Cứ chờ đi, đến khi Hoa Ngu rơi vào tay hắn rồi, hắn nhất định khiến “hắn” phải trả giá gấp mười lần!
Về phía bên kia, Giang Hải đang ngồi chung xe ngựa với Hoa Ngu.
Người đi theo Hoa Ngu đều biết Hoa Ngu và “Lai Phúc” rất thân cận, cho nên đối với việc hai người ngồi chung một xe cũng không thắc mắc.
“ Chủ tử, cái này... “ Giang Hải chỉ cảm thấy trên tay nặng trĩu. Hắn đi theo Hoa Ngu vào sinh ra tử biết bao nhiêu lần, tự nhiên sẽ rõ cách làm người của Hoa Ngu. Mấy thứ như này, nếu là trước đây, Hoa Ngu tuyệt đối sẽ không nhận, vậy mà bây giờ lại...
Hoa Ngu không cần nhìn cũng biết Giang Hải đang nghĩ gì, nàng nhếch miệng, trên mặt hiện lên một chút tựa tiếu phi tiếu.
“ Theo ngươi, Chu Viêm là kẻ như thế nào? “
Nghe vậy, sắc mặt Giang Hải trầm xuống, tức giận nói: “ Thua cả súc sinh, tốt nhất là dóc thịt chẻ xương ném cho chó ăn! “
Nụ cười trên mặt Hoa Ngu sâu thêm vài phần.
“ Vậy ngươi cảm thấy, có thể dưỡng ra một nhi tử như vậy, là người tốt sao? “
Giang Hải ngẩn người, không hiểu nhìn nàng.
“ Ngươi thấy ta thu tiền bẩn của Chu gia, nhưng thử nghĩ mà xem, chức quan của hắn cũng không tính là quá cao, sao có thể tích cóp được nhiều của cải như vậy? Vậy nên tiền này, lai lịch đương nhiên không sạch sẽ. “
Hoa Ngu mím môi, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh.
“ Đã như thế, vì sao ta không nhận? “
Đối với cái loại tiền tài này, nàng chẳng bao giờ để vào mắt. Chỉ là cái này nàng không thể không thu. Nguyên nhân chính, nàng không nói cho Giang Hải.
Nàng trở thành thanh kiếm sắc bén của Chu Lăng Thần, nghiễm nhiên cũng trở thành địch nhân của toàn bộ triều đình. Một kẻ tham tài, tàn nhẫn độc ác, đại khái sẽ không có ai dám cùng nàng giao hảo đi?
Nhưng đấy chính là hiệu quả nàng muốn. Đã làm kiếm, nàng có quan hệ mật thiết với ai đó không phải là chuyện gì tốt cho Chu Lăng Thần. Càng khiến người khác chán ghét, Chu Lăng Thần mới có thể đảm bảo nàng không có tư tưởng khác, giao cho nàng nhiều quyền lợi.
Nàng hiểu rõ, cũng cam tâm tình nguyện.
Bọn họ chán ghét kẻ gian nịnh như nàng. Vậy mở to mắt ra mà hảo hảo nhìn xem, bị gian nịnh giẫm đạp trên mặt đất thống khoái cỡ nào!
“ Thuộc hạ đã rõ. “ Giang Hải nói xong liền đặt cái tráp xuống.
Trong mắt hắn, Hoa Ngu vẫn luôn là thần. Là chiến thần, là người mà hắn thề chết đi theo. Cho nên đối với mấy việc dù khó hiểu ra sao, hắn vẫn thấy, Hoa Ngu làm đúng.
Trên đời này, luôn tồn tại một loại tín ngưỡng khắc sâu vào cốt tủy.
“ Dạo gần đây có tin, không biết vì sao Cố Nam An lại biết được ngươi chưa chết, ngươi ở Điện Tiền Tư cẩn thận một chút, đừng để lộ thân phận. “
Hoa Ngu đột nhiên chuyển đề tài sang Cố Nam An. Giang Hải hơi biến sắc, trầm mặt, gật đầu.
“ Chủ tử yên tâm. “
“ Ngàn vạn lần cẩn thận, nếu bại lộ thân phận, ngươi sẽ gặp nguy hiểm! “ Hoa Ngu cũng lạnh lùng hơn bình thường.