Sắc mặt Hoa Ngu khẽ động, đang chuẩn bị tiến lên thì bị người phía sau kéo tay lại.
Nàng chớp mắt, thấy khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của Chu Lăng Thần.
Giật mình trong chốc lát, thu kiếm trên tay lại, lui về phía sau Chu Lăng Thần.
“ Đại ca, nói không thể nói bậy. “ Chu Lăng Thần trên mặt tuy mang theo tươi cười, nhưng trong đôi mắt thâm thúy lại âm u đến cực điểm, áp bách vô cùng.
Hắn không mở miệng đã đành, vừa nói xong thì Chu Duệ tức giận, khống chế được quát:
“ Im miệng! Lão tam, ngươi còn dám xàm ngôn, thây cốt phụ hoàng chưa lạnh, ngươi khống sợ... “
“ Sợ? Ta thì phải sợ cái gì? “ Chu Lăng Thần nhướn mày, đi lên từng bước.
Rõ ràng lúc này hắn bị thủ hạ của Chu Duệ bao vây, nhưng nhìn hắn lại giống như tản bộ ở sân vắng, tựa hồ như hậu viện nhà mình.
“ Đồ đâu? “ Hắn giơ tay, Hoa Ngu lập tức hiểu ý, xoay người, lấy thánh chỉ từ tay một thị vệ.
“ Đây là thánh chỉ cửa phụ hoàng trước khi lâm chung, đại ca có muốn xem một chút không? “ Chu Lăng Thần tiếp nhận, một tay để ra sau lưng, một tay cầm thánh chỉ hoàng sắc.
Mắt lạnh nhìn Chu Duệ, cao cao tại thượng.
Chu Duệ không ngờ hắn có thánh chỉ.
“ Thánh chỉ? Tam ca xác định đây là thánh chỉ của phụ hoàng sao? “ Chu Mặc Ngân thấy bộ dạng của Chu Duệ, biết hắn đã lùi bước, đành phải đứng dậy.
“ Đại hoàng tử, Tứ hoàng tử. “ Náo loạn lâu vậy, Lạc thái phó vốn không nói gì đột nhiên đửng ra.
Mọi người lập tức nhìn về phía hắn.
Không hiểu vì sao, trong lòng Chu Mặc Ngân vô cùng bất an.
Xung quanh cũng yên tĩnh lạ thường.
“ Hoàng thượng trước khi lâm chung, đã triệu kiến thần, Lương thượng thư và Đoan Bình quận vương. “ Lạc thái phó mở miệng, sắc mặt Chu Duệ và Chu Mặc Ngân đồng loạt thay đổi.
“ Thái tử viết trong thánh chỉ, là do chính miệng Hoàng thượng nói, lão thần đọc lại, Lương thượng thư là người viết. “
Yên lặng đến mức, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Đám quan viên đều biến sắc.
Lạc gia, Lương gia, còn có một cái Đoan Bình quận vương phủ. Ba gia tộc cường thịnh nhất kinh thành.
Hiện giờ đều đã đứng về phía Chu Lăng Thần.
Hơn nữa Lạc thái phó còn nói, chiếu thư lập trữ của Hoàng thượng là do bọn họ viết.
Này...
Hoài trong lòng mọi người, hầu như biến mất.
“ Không có khả năng! “ Nhưng thực sự chọc tới Chu Duệ và Chu Mặc Ngân.
Thậm chí Chu Duệ trong nháy mắt còn giận tím mặt.
“ Phụ hoàng sao có thể quyết định như vậy?! Lão thất phu nhà ngưởi rõ ràng là yêu ngôn hoặc chúng! “
Cả mặt Chu Mặc Ngân tái nhợt, thân mình lui về phía sau vài bước, may mà có người đỡ.
Hắn không thể tin được mà trừng mắt.
Lương thượng thư!
Đoan Bình quận vương!
Những người này, không phải như nước với lửa với Chu Lăng Thần sao?! Trước đó vài ngày, hắn thậm chí còn ở trong phủ Lương thượng thư, nhờ hắn giúp sức đối phó Chu Lăng Thần.
Làm sao có thể?!
“ Lương, Lương đại nhân. “ Bởi vì quá kinh ngạc, lời hắn nói còn mang theo chút run rẩy.
Lương thượng thư nghe vậy, cũng chỉ bước đi.
Thấy vẻ mặt phức tạp của Chu Mặc Ngân, hắn khom người nói:
“ Lạc thái phó nói khống sai. Thần có thể làm chứng cho Thái tử điện hạ. “