“ Thế nào? Lên làm Đại thống lĩnh Điện Tiền Tư một cái là không để bổn vương vào trong mắt phải không? “ Trên mặt Chu Mặc Ngân ngập tràn hung hiểm, lạnh lùng nhìn xuống Hoa Ngu.
“ Bổn vương năm lần bảy lượt chịu đựng ngươi, chẳng qua là nể nang tình cảm lúc trước, bằng không một tên nô tài đê tiện như ngươi, còn cho rằng có thể trèo lên đầu bổn vương muốn làm gì thì làm?! “
Khuôn mặt tuấn lãng giờ đây hiện lên thần sắc dữ tợn.
“ Hiện giờ còn muốn ngáng đường bổn vương? Ngươi cho rằng ngươi là cái gì?! “
Hoa Ngu bị cả bóng hắn bao phủ, trên tay phải còn dính một chút nước trà. Vừa rồi Chu Mặc Ngân đạp đổ bàn nhỏ, nên nước trà bắn hết lên người nàng. Tay phải nàng mang bao tay, nước hất lên cũng như không cảm thấy. Tuy vậy, vẻ mặt nàng vẫn âm lãnh dần.
Đối diện với đôi mắt tàn độc kia của Chu Mặc Ngân, bên trong mang theo một thứ gì đó, làm cho người ta cực kỳ không thoải mái.
“ Sở vương điện hạ sao lại nghiêm trọng vậy, nô gia là cái gì? Còn không phải chỉ là hoạn quan thôi sao. “ Lời này ý như tự giễu, nhưng vẻ lạnh lùng kia lại không hề phai đi.
“ Điện hạ nói đến tình cảm kia... “ Nàng nhếch miệng, châm chọc rõ ràng.
“ Két--”
Nàng lùi về phía sau một chút, kéo theo ghế bành dưới chân, tạo ra âm thanh chói tai. Cũng bởi vậy, khi nàng đứng dậy thì cũng thoát khỏi phạm vi của Chu Mặc Ngân.
Hai tay ôm ngực, cười như không cười nhìn hắn.
“ Nô gia không nhớ rõ có cái tình cảm gì với điện hạ, điện hạ nghĩ nhiều, đến nỗi hỗn độn hết rồi(chém)! “ Tươi cười trên mặt biến mất, ánh mắt lạnh giá hơn cả băng.
“ A, đúng rồi. Vừa lúc nô gia chính là đại tổng quản trong hoàng cung, có thể làm bừa làm càn đủ kiểu (chém). Không lẽ Sở vương điện hạ cho rằng bản thân có thể bước qua nô gia, vào gặp Hoàng thượng đi? “
Chu Mặc Ngân không bao giờ nghĩ tới, Hoa Ngu lại có lá gan lớn như vậy. Không chút cố kị nói mấy lời này trước mặt hắn.
“ Ngươi... “
Sắc mặt hắn đại biến, muốn nói gì đó lại bị Hoa Ngu trực tiếp đánh gãy.
“ Nô gia hiện chỉ có thể nói một câu, điện hạ ngài thực sự quá coi thường nô gia rồi (chém). “ Nàng cười cười, bàn tay nhỏ bé đeo bao tay khẽ giơ lên.
Ở đây vừa rồi vốn vắng tanh, chỉ có độc mình nàng, vậy mà nàng vừa ra lệnh một cái, lập tức có mấy chục thị vệ xuất hiện.
“ Quy củ trong cung, không có lệnh tự tiện xông vào, giết không tha--”
Đám thị vệ đó trong nháy mắt vây quanh người nàng, tiện thể gác quanh cửa Cẩm Tâm điện, tạo thành một bức tường thành vững chắc, một con ruồi cũng không lọt vào được.
“ Hoa Ngu! “ Chu Mặc Ngân nổi bạo gân xanh trên trán, suýt chút nữa bị nàng làm cho tức đến ngất xỉu.
Người này, trong tay vừa có quyền lực liền phát huy mấy chữ “không coi ai ra gì” đến cực điểm! Không chỉ có thế, ỷ vào việc Chu Lăng Thần sủng nàng mà là ra đủ chuyện đại nghịch bất đạo.
Chu Mặc Ngân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, dưới chân lung lay không vững, thái dương đập thình thịch. Lúc này, hắn chỉ muốn tiên lên bẻ gãy cổ ả Hoa Ngu đang làm càn kia!
Nhưng hắn vẫn còn lý trí.
Lần này cùng Hoa Ngu đấu, hắn đã hiểu.
Nàng cái gì cũng dám làm.