“ Còn muốn trẫm mời ngươi sao? “ Thấy Hoa Ngu sắc mặt khó coi, Chu Lăng Thần hơi nhướn mày nói.
Hoa Ngu nắm lấy tay mình, hung hăng nhéo nhéo.
Cùng biến thái so đo làm cái gì, chẳng phải cuối cùng lại là mình chịu tội sao?
Nàng không hề tức giận! Một chút cũng không!
“ Nô tài tới ngay. “ Hoa Ngu lập tức tươi cười, nghiến răng nghiến lợi đi tới trước mặt hắn.
Chu Lăng Thần vẫn tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.
Hoa Ngu cầm long bào lên, trước đây còn nghĩ thế này cũng không quá tệ, chí ít có lẽ tên này cũng đã coi nàng là người cùng thuyền.
Nhưng hôm nay lăn lộn trên dưới như vậy, nàng chỉ muốn nói một câu--
Ngây thơ!
Biến thái chính là biến thái, mặc long bào vào trông hắn vẫn biến thái!
Nàng cúi đầu buộc đai lưng cho hắn, hắn lại để eo đụng vào nàng.
Cong người giúp hắn sửa sang xiêm y, hắn lại vung tay kẹp đầu nàng vào giữa tay hắn.
Sửa lại cổ áo, hắn cúi đầu, hà hơi vào cổ nàng, hỏi nàng có nóng không.
Nàng không nóng!
Nhưng nàng muốn đánh chết người!
Có thể không?!
Thật vất vả mới giúp hắn mặc xong quần áo, Hoa Ngu liên tục lùi về sau, bây giờ nàng thấy mệt thật rồi!
Mà nàng lùi lại mới thấy rõ dáng vẻ Chu Lăng Thần mặc long bào, long bào hoàng sắc, trước ngực thêu kim long giương nanh múa vuốt, cả người cao quý không thể tả.
Hoàng sắc chói mắt như chỉ để dành cho hắn, khiến khí thế cường đại của hắn lại càng thêm uy lực.
Hơn nữa còn có gương mặt tuấn mỹ đến quá đáng kia.
Đôi mắt Hoa Ngu đảo quanh.
Vị này, chắc là đế vương đẹp nhất của Túc Hạ vương triều đi?
Hắn mà cứ như vậy đi ra ngoài, không làm gì cũng có thể khiến nữ nhân mềm nhũn chân.
Thật là... Yêu nghiệt!
“ Nhìn phản ứng của ngươi, xem ra không tồi. “ Chu Lăng Thần vô cùng vừa lòng mà nhìn vẻ mặt đặc sắc của Hoa Ngu, cong cong môi.
Hoa Ngu hồi thần, chớp mắt, đột nhiên nói:
“ Hoàng thượng là thiên tử, nô tài thật có diễm phúc mới có thể chiêm ngưỡng thánh nhan, cho nên vừa rồi mới thất thố như thế. “
Tốt!
Nếu như không phải Chu Lăng Thần đang ở trước mặt, Lưu Hành thiếu chút nữa giơ ngón cái lên cho Hoa Ngu.
Vỗ mông ngựa (nịnh nọt) kiểu này...
À không, là mông rồng.
Khiến chủ tử cả ngày hỉ nộ không lộ của bọn họ trên mặt đều là ý cười.
Thật sự là cao tay a!
“ Tiểu Hoa nhi thích như vậy, trẫm cũng vừa lòng. “
Hoa Ngu giật giật khóe miệng, tên biến thái này, ngữ khí có vẻ ái muội quá.
Cầu xin ngài, nàng là thái giám a!
“ Giúp trẫm cởi ra đi. “
Nàng còn chưa kịp chửi thầm xong, lại nghe được một tin dữ.
Cả người Hoa Ngu cứng đờ, lập tức ngẩng đầu, không thể tin được nhìn hắn.
Đối phương vẫn cười đến sáng lạng, nói:
“ Trẫm mệt nhọc, mau một chút. “
A.
Nàng tiêu tốn mất nửa canh giờ để mặc long bào cho hắn, lại bảo cởi ra?!
Sắc mặt Hoa Ngu đen thui.
Lưu Hành ở bên cạnh sờ sờ mũi, khụ, hắn cái gì cũng không biết.
Chắc là chủ tử đang lấy Hoa Ngu làm trò cười.
Chỉ là, nói đến cũng kỳ quái.
Không hiểu sao, hắn lại có cảm giác, chủ tử đang cố ý tán tỉnh Hoa Ngu. ಡ ͜ ʖ ಡ
Khụ!
Là vậy sao?
Lưu Hành thấy bản thân vẫn làm như không tồn tại đi, tâm tư của chủ tử, ngàn vạn lần đừng có đoán mò!