Lầu hai của Bạch Ngọc các so với lầu một càng thêm lịch sử, tao nhã. Trên đây toàn là nhã gian xa hoa. Triệu Sinh dẫn Hoa Ngu đến giữa lầu, vào nhã gian lớn nhất.
Có thể vào được cái phòng này không phú thì quý, hơn nữa còn phải lắm bạc.
Trước đây nàng là Diệp Vũ, đừng nói nhã gian, đến cả Bạch Ngọc các còn khó mà vào được.
Thân phận của nàng cũng không che dấu, cho nên kinh thành rất nhiều người biết nàng là con nuôi của Diệp gia. Ai cũng xem thường nàng, gọi nàng là dã chủng.
Nơi đây đại biểu cho thân phận tôn quý, nào đến lượt người như nàng bước vào?
Năm đó nàng ở kinh thành chịu khuất nhục, nếu không phải vì ân tình của phụ tử Diệp gia, nàng sẽ không nhịn.
Nàng là cô nhi, mọi người đều biết. Nhưng phụ tử Diệp gia không bao giờ nhắc tới trước mặt nàng, thậm chí người hầu trong phủ cũng không được phép bàn luận chuyện này. Diệp Hằng còn yêu cầu mọi người đối xử với nàng như Diệp Trí, có khi còn tốt hơn.
Ân nghĩa như vậy, cả đời nàng trả không nổi.
Chỉ là một chút khinh nhục thôi, nàng chịu được.
Nhưng nay đã khác xưa, Diệp gia không còn.
Vướng bận trong lòng đã tan thành mây khói, nàng muốn xem xem, còn ai dám khi dễ nàng!
“ Hoa công công tới rồi. “ Triệu Sinh dừng bước trước cửa, hơi hướng vào trong, nhẹ giọng.
“ Vào đi. “
“ Vâng. “ Được người bên trong đáp ứng, hắn đẩy cửa ra, ý bảo Hoa Ngu đi vào.
Hoa Ngu mặt vô biểu tình, nhấc chân tiến vào nhã gian.
“ Hoa công công, vị này... “ Triệu Sinh hơi chần chừ, nhịn không được cản nàng lại, ánh mắt dừng trên Giang Hải sau lưng nàng.
“ Sao? Người của nô gia không thể đi vào? Đây là đạo đãi khách của Sở vương điện hạ? “ Hoa Ngu nhíu mày, khí thế đột tăng.
Triệu Sinh cứng đờ, người trước mặt này, chỉ một ánh mắt đã tạo nên khí thế sắc bén bức người. Trong lòng hắn phát run, không dám nhìn nàng.
Quá khác so với kí ức của hắn, tựa như hai người khác nhau.
“ Công công hiểu nhầm, mời vào. “ Hắn dừng một chút, dấu đi cảm xúc trong mắt, tránh đường mời Hoa Ngu và Giang Hải vào.
Hoa Ngu nhàn nhạt liếc hắn một cái, lúc này mới đi vào phòng.
“ Hoa công công tới. “
Nàng vừa vào, mấy người trong phòng lập tức đứng lên. Lúc này mà nàng muốn cười cũng chẳng có gì là lạ, bởi người đứng lên đầu tiên chính là kẻ luôn miệng mắng nàng là “tiện nô”, Chu Hành. Ngoài Chu Hành ra, còn có hai quan viên lạ mặt khác. Hoa Ngu đối với hai người này không có ấn tượng gì. Còn lại là Chu Mặc Ngân ngồi ngay ngắn trên chủ vị và Bạch Ngọc Hằng ngồi bên cạnh.
Nhìn đám người trong phòng một lượt, nụ cười trên khóe môi càng lúc càng lớn.
“ Công công, mau, mời ngồi. “ Chu Hành vội tiến lên, khẩn thiết nhìn Hoa Ngu.
Thật thú vị mà.
Hoa Ngu không mở miệng, vẫn cười, ngồi xuống vị trí mà hắn chỉ.
Bên tay trái nàng là Chu Mặc Ngân.
Để nàng ngồi ở chỗ cao thế này, tâm tư cũng không nhỏ.