Bên kia, Hoa Ngu mang theo Lưu Hành rời khỏi Bạch Ngọc các, đến thẳng dược đường.
Lấy đủ dược để dùng cho Chu Lăng Thần, sau đó mới về Ung Thân vương phủ.
Hoa Ngu tâm tình không tồi, tuy rằng không thấy Giang Hải, nhưng nàng vẫn được coi là thắng trận như thường.
Cơn tức nghẹn bấy lâu nay, đều được phát tác.
Chỉ là nàng mới bước vào Ung Thân vương phủ, còn chưa kịp xem cảnh sắc của nơi này, liền thấy chính chủ đang ngồi trên xe lăn, cười như không cười nhìn nàng.
Hoa Ngu không nhịn được giương mắt nhìn trời.
Bây giờ là giữa ban ngày, như thế nào lại có yêu nghiệt nhảy ra quấy phá?
Đã trở lại? Chu Lăng Thần căn bản không cho nàng cơ hội chạy trốn, gã sai vặt phía sau đẩy hắn, cứ như vậy đẩy đến trước mặt Hoa Ngu.
Nô tài tham kiến Vương gia. Tránh không khỏi, Hoa Ngu chỉ đành chấp nhận số phận hướng hắn thi lễ.
Bổn vương nghe nói, ngươi ở trong Bạch Ngọc các đánh người, đập đồ, ăn nói rất uy phong? Thanh âm của Chu Lăng Thần nhẹ nhàng, nhưng vào đến tai Hoa Ngu, tựa như sét đánh ngang tai.
Nghe nói?
Nghe ai nói?
Lúc này nàng mới vừa rời khỏi Bạch Ngọc các chưa bao lâu, tin tức nhanh như vậy đã đến tai Chu Lăng Thần?
Hoa Ngu trên mặt có chút cứng ngắc, quay sang trừng mắt Lưu Hành bên cạnh.
Lưu Hành vẻ mặt chẳng hiểu cái gì, việc này cùng hắn có quan hệ sao?
Hắc hắc, Vương gia, không thể nói như vậy, nô tài cũng đều là vì Vương gia ngài a. Vương gia trong cảm nhận của nô tài, chính là cao lớn uy mãnh nhất, sao có thể bị một nữ nhân nho nhỏ hạ thấp đi?
Về sau kẻ nào ở sau lưng Vương gia nói bậy, thì nô tài nhất định xử lý kẻ đó, nô tài nhất định... Hoa Ngu còn ở một bên khoác lác, vừa nhấc mắt, liền thấy Chu Lăng Thần ở trước mặt nàng.
Uy mãnh? Chu Lăng Thần ánh mắt thâm thúy, nhìn chằm chằm nàng. Bổn vương cái gì uy mãnh, ngươi có thể thử qua?
Hoa Ngu:...
Toàn nói linh tinh bậy bạ?! Tên biến thái này!
Chu Mặc Ngân mang theo Dương Thải Y xuất cung, Hoàng thượng cho người tuyên bổn vương buổi tối vào cung dự tiệc, Hoa Ngu, ngươi nói cái đầu của ngươi, liệu có phải chuyển nhà không đây?
Thanh âm Chu Lăng Thần lành lạnh, Hoa Ngu mạnh mẽ ngẩng đầu, không dám tin nhìn hắn.
Vương gia! Đôi mắt nàng loạn chuyển, một lúc sau, lại đột nhiên quỳ xuống, ôm đùi Chu Lăng Thần.
Lưu Hành nhìn động tác mạnh mẽ này của nàng, mí mắt không khỏi giật một chút, muốn kéo nàng lên thì lại thấy ánh mắt của Chu Lăng Thần, nhất thời không dám tiến lên.
Vương gia a, thân nhân của nô tài a! Nô tài còn chưa chữa khỏi chân cho ngài, trước mắt đầu sẽ chuyển nhà, nô tài trong lòng thực khó chịu a! Hoa Ngu ngồi chồm hổm, bắt đầu đau khổ gào lên.
Đáng tiếc là khóc có chút giả, ngay cả một giọt nước mắt cũng không có.
Chu Lăng Thần thờ ơ lạnh nhạt, trên mặt mang theo một nụ cười tà, một tay đem cằm nàng nâng lên.
Ánh mắt hắn cứ như vậy mà đánh giá khuôn mặt Hoa Ngu. Từ trán rồi đến mắt, mũi, cuối cùng dừng lại ở đôi môi đỏ mọng mềm mại như hoa của Hoa Ngu.
Ánh mắt này quá mức trắng trợn, Hoa Ngu bị hắn nhìn đến mức trong lòng run lên.
Tên biến thái này đều thích kích thích thái giám như vậy sao?
Lúc này còn biết cầu xin bổn vương? Hắn chẳng những nhìn, tay còn chạm vào mặt Hoa Ngu, một đường thẳng xuống, cuối cùng dừng lại ở cánh môi, nặng nề mà xoa nhẹ một chút.
Chu Mặc Ngân không phải lão tình nhân của ngươi sao? Cầu hắn so với bổn vương còn tốt hơn đấy.
Hoa Ngu bị tay hắn làm loạn rất không dễ chịu, lại nghe được lời hắn nói.
Lão tình nhân?
Làm sao hắn biết được?!
Update: 29/8/2019