Hoàng Phi Chín Nghìn Tuổi - Hoàng Phi Cửu Thiên Tuế

Chương 182: Chương 182: Tiền trảm hậu tấu




* Tiền trảm hậu tấu có nghĩa là chém trước tâu sau. Trong tiếng Việt thành ngữ tiền trảm hậu tấu thường dùng để chỉ những việc làm không chờ đợi cấp trên, cứ làm, cứ hành động trước, xong xuôi mọi chuyện rồi mới báo cáo, thưa gửi.

- --------

Hoa Ngu đứng ở bên cạnh, trong lòng không khỏi động.

Nàng lại nhìn Chu Lăng Thần, nhưng chỉ thấy được một bên sườn mặt tuấn mỹ của hắn.

Kỳ thực nàng hiểu rõ bản thân đang làm gì, nhưng nàng là thanh kiếm trong tay Chu Lăng Thần. Làm kiếm, đã làm thì phải làm đến cùng.

Nhưng nàng không nghĩ đến, Chu Lăng Thần sẽ “giữ gìn” nàng đến vậy.

Nàng đột nhiên tỉnh táo lại, không hiểu sao ở cạnh tên biến thái này cư nhiên sinh ra cảm giác an tâm...

Biến thái?! An tâm?!

Hai từ này gộp vào, chẳng phải kinh dị lắm sao?!

“ Hoàng thượng. “ Lần này Chu Mặc Ngân cũng bất chấp, bằng mọi giá giữ lại Chu Hành.

“ Hoa công công vốn là nội thị, Chu đại nhân nhất thời chưa thích ứng nên mới nói vậy... “

“ Hử? “ Chu Lăng Thần không chút để ý liếc hắn một cái.

Chỉ một ánh nhìn, cũng đủ để Chu Mặc Ngân cảm nhận được uy hiếp. Hắn hơi kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên, hắn nhận thấy uy hiếp từ Chu Lăng Thần.

Từ lâu rồi hắn đã cảm thấy, lưu lại vị tam ca này, đáy lòng bất an. Nhưng tên Chu Duệ ngu xuẩn kia lại chẳng hề kiêng kị Chu Lăng Thần, thậm chí sau khi Chu Lăng Thần hồi kinh còn muốn mượn sức đối phương.

Hiện tại bất an trong lòng hắn đã thành sự thật, Chu Lăng Thần để lộ khí thế, khiến hắn kinh hãi không thôi. Khí phách này, hắn chưa bao giờ thấy trên người Thuận An đế.

Thuận An đế chỉ là một hoàng đế bình thường, không thể nói là minh quân, nhưng tổ phụ của hắn Thuận Lâm đế lại là một quân chủ bức người.

Chẳng qua khí thế của Chu Lăng Thần, so với khí thế của Thuận Lâm đế còn muốn lạnh lẽo, uy lực hơn ba phần!

Nhất thời, hắn đã quên mình muốn nói gì.

“ Người trong kinh, đều nghĩ như vậy sao? “ Thanh âm Chu Lăng Thần đạm mạc, lúc nói còn nhìn vê phía Hoa Ngu.

Hoa Ngu hơi ngừng lại, nói:

“ Nô tài thấp cổ bé họng. “

Đây là thừa nhận.

“ Chu Hành. “ Chu Lăng Thần đột nhiên quay sang Chu Hành đang quỳ trên mặt đất.

Hôm nay Chu Hành quả thực phải chịu quá nhiều đả kích, có phần không phản ứng kịp, nhưng Chu Lăng Thần cũng không cho hắn cơ hội.

“ Ngươi đã coi thường nội thị bên trẫm như vậy, thế này đi, hôm nay trẫm phong Đại thống lĩnh Điện Tiền Tư Hoa Ngu làm chính quan tứ phẩm, ban cho Thượng Phương Bảo Kiếm, thấy kiếm như thấy trẫm, cho phép tiền trảm hậu tấu. “

Không khí nháy mắt ngưng trọng, không ai dám hít thở.

Lời Chu Lăng Thần, khiến tất cả mọi người không ai phản ứng nổi.

Kể cả Hoa Ngu, sắc mặt nàng hơi biến, không ngờ chỉ vì một câu của Chu Hành mà nàng lại ăn lợi lớn thế này.

Tiền trảm hậu tấu đấy!

Đây chẳng phải là quẳng cho nàng một cái quyền lợi vô cùng tối cao sao?!

“ Nô tài...! “ Lòng nàng chấn động, yên lặng một lúc, lập tức vén vạt áo quỳ xuống. Vừa mở miệng, lại cảm thấy không đúng lắm. Dừng một chút, nàng lại tiếp tục.

“ Thần, tạ Hoàng thượng ân điển! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! “

Thần?!

Từ ngày hôm nay, nàng cũng lãnh bổng lộc triều đình, có chức vụ, đứng đầu nội thị trong cung!

Thái giám tuy có quan phẩm, nhưng cũng chỉ là quan phẩm nội thị, so có thể giống với quan phẩm triều đình.

Hoa Ngu mặt mày sáng ngời, mắt phượng vốn sáng càng thêm rực rỡ. Nàng biết rõ, đạo thánh chỉ hôm nay của Chu Lăng Thần, sẽ dậy lên sóng gió nơi kinh thành.

Nhưng mà, đây chỉ là bước đầu tiên.

“ Bịch! “ Nàng nghe được tiếng vang, không ngờ lại là Chu Hành ngất đi.

Update: 12/2/2020

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.