Hoàng Phi Ham Sắc Cả Tài

Chương 8: Chương 8: Ám tiễn




Rất nhanh, nữ nhân trung niên liền mở cửa ra, đó chính là Vương đại nương trông coi mọi việc ở sao nhà bếp, bà ta nhìn thấy người đến thì vội vàng lén lút cùng nam tử đi đến dưới tán cây ở cách đó không xa.

“Tối nay không thành công, chỗ ngươi còn có phấn độc không?” Nam tử hỏi.

Vương đại nương trừng mắt liếc hắn ta một cái: “Ai bảo ngươi làm việc không cẩn thận, làm cho người phụ nữ xấu xí đó làm vỡ cái bát, mỗi lần ta ra khỏi phủ lấy đồ không dễ dàng đâu. Bây giờ chỉ còn lại có một chút thôi, ngươi sử dụng phải cẩn thận đó.”

“Biết rồi.”

Hai người trao đổi hoàn tất, Vương đại nương ngáp một cái, nhìn xung quanh thấy không có người nào phát hiện, lúc này mới trở về phòng.

Nhưng mà bà ta không biết rằng mình vừa mới đi ngủ không bao lâu thì có một chậu nước lạnh dội xuống từ trên đỉnh đầu bà ta.

Lúc này, Vương đại nương hoảng hốt ngồi dậy, ngiêm giọng lớn tiếng quát.

“Là ai dám tạt nước lạnh vào lão nương, không muốn sống nữa hả?”

“Bổn hoàng tử phi thấy là ngươi không muốn sống nữa."

Vương đại nương cẩn thận nhìn vào, chỉ nhìn thấy Tô Diễm đang ngồi trên chiếc ghế ở phía đối diện, còn bên cạnh là Lý quản gia thờ ơ lạnh nhạt đứng đó.

Tô Diễm đứng dậy khoanh tay trước ngực đi tới trước mặt Vương đại nương, nhìn bà ta từ trên xuống dưới.

“Nói đi, người vừa mới gặp bà ở ngoài phủ là ai.”

Trong đôi mắt của Vương đại nương có một tia khác thường lóe lên, lại tiếp tục giả vờ như là mình không nghe hiểu mà hỏi: “Hoàng tử phi, nô tì không hiểu lời nói này của người.”

Tô Diễm nhướng mày, nhếch miệng nở một đường cong lạnh lùng.

“Nghe không hiểu hả? Được thôi.”

Nói xong, cô lại nhìn Lý quản gia ở bên cạnh, lúc này Lý quản gia cầm cái chậu than ở bên cạnh tới.

Sau đó, Tô Diễm dẫm lên trên bàn chân của Vương đại nương, ánh mắt âm tàm dùng sức đè một cái, đau đến nỗi Vương đại nương nhe răng trợn mắt.

“Thời tiết giá lạnh như thế này, trong phòng của thất hoàng tử lại không có bếp lửa, trong phòng của một bếp nữ như ngươi lại rất ấm áp nhỉ.”

“Nếu như ngươi đã sợ lạnh như thế, vậy thì thân là chủ tử làm sao có thể để nô tì của mình bị đông cứng được chứ. Lý quản gia, chắc là nước lạnh lúc nãy đã làm Vương đại nương bị đông lạnh rồi, bây giờ thêm chút nhiên liệu cho bà ta đi, đừng để người khác nói chủ tử phủ thất hoàng tử chúng ta bạc đãi hạ nhân.”

Nói xong, Tô Diễm đã lui ra phía sau, một đạp lúc nãy của cô với Vương đại nương đã dùng hết chín phần lực, bây giờ bắp đùi không thể động đậy.

“Thất hoàng tử phi, người dừng tay, dừng tay lại.”

Lý quản gia nhìn không chớp mắt, cầm lấy chậu than đảo ở trên đầu của Vương đại nương.

Vừa mới bị tạt nước lạnh trên người, Vương đại nương sắp cóng thành vụn băng, bây giờ lại có than nung đỏ đổ xuống, da tóc ở trên người đều vang lên âm thanh xì xì, đúng là sự trộn lẫn giữa băng và lửa.

Âm thanh như thế vang lên trong đêm khuya quả thật vô cùng quỷ dị.

“A a a!"

Tô Diễm giương mắc lạnh lẽo nhìn Vương đại nương đang chịu cực hình trước mặt, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, mắt thấy trên người Vương đại nương bị bỏng không ít chỗ vô cùng nghiêm trọng, dường như đã muốn hôn mê. Lúc này, cô mới đưa tay ra.

“Được rồi.”

Lý quản gia lùi sang một bên, sau lưng phát lạnh thầm nghĩ thất hoàng tử phi quả thật có thủ đoạn.

Tô Diễm bước lên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vương đại nương không thể động đậy trên mặt đất, cuối cùng mới hỏi lại một lần nữa.

“Nói hay là không nói, nếu như ngươi nói, có lẽ ta còn có thể giữ cho ngươi một cái mạng, nếu như ngươi không nói, vậy thì ngươi và cả nhà ngươi đều phải chết..."

Vương đại nương cũng chỉ là một nô tài nghe theo sai sử của người khác, làm gì có nhiều bàng môn tà đạo như thế, bây giờ chỉ muốn bảo vệ tính mạng của mình, lúc này liền dùng hết sức lực còn lại của mình mà gật đầu.

“Nói, ta nói, mỗi lần nhận lệnh đều là ở thành nam..."

Đột nhiên lại vèo một tiếng.

Có một ám tiễn bỗng dưng lại phóng vào từ bên ngoài cửa sổ, đâm thẳng vào cổ của Vương đại nương.

Đợi đến lúc Tô Diễm hoàn hồn lại thì Vương đại nương đã chết không nhắm mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.