Thái tử lại làm ra vẻ ta đây đã biết rồi, nụ cười trên gương mặt trở nên điềm nhiên hơn nhiều.
“Cữu cữu, ngài yên tâm đi, nhất định bổn Thái tử có thể mời được người này!”
Từ thừa tướng híp mắt, cũng bật cười, ông ta nói sang sảng.
“Được lắm! Nếu như ngươi có thể mời được hắn, bổn tướng ắt có cách bảo những người khác góp lời trước mặt bệ hạ, để cho hắn làm giám khảo.”
Sau khi nói dứt lời, hai người bọn họ mỉm cười nhìn nhau, thế nhưng ai nấy đều ôm một bụng mưu toán riêng.
Nhưng không biết, người điều khiển tất cả âm mưu quỷ kế thật sự này, là ai đây…
Đại hội tuyển võ danh tiếng lẫy lừng, thế nhưng chỉ có hai mươi người thật sự báo danh mà thôi, hơn một nửa trong số đó đến từ giới giang hồ, về việc này, người trên kẻ dưới trong triều đình Tây Nguyệt chỉ giữ thái độ hóng kịch hay.
Hoàng đế Tây Nguyệt hoàn toàn phớt lờ, chỉ ném cho thuộc hạ giải quyết, không biết là ông ta bất cẩn hay là muốn nhân cơ hội này nhìn thấu được điều gì hoặc là làm cái gì.
Tô Diễm không quản được tâm tư của Hoàng Đế, huống hồ chi bây giờ cô lo cho mình còn chưa xong.
“Vợ ơi! Nàng đừng đi!”
Nhìn Tiêu Kì Lăng nằm bẹp trước mặt, khăng khăng không chịu cho cô đi, Tô Diễm chỉ cảm thấy đau đầu.
“Ngoan, ta ra miếu Quan Âm ngoài kinh thành ở một thời gian ngắn thôi, tiện thể ăn chay niệm phật vài ngày, dù gì gần đây chúng ta gặp nhiều chuyện quá, không đi tế bái thì trong lòng ta thấy không thoải mái chút nào.” Tô Diễm khuyên nhủ người trước mặt.
Đến hôm nay cô mới hay tin, những người mang tiếng đến báo danh ấy đều phải vào trong doanh tập huấn trước, bởi thế cô không thể không ra hạ sách này, nói với mọi người trong phủ rằng cô muốn dọn ra miếu nhỏ sống.
Tiêu Kì Lăng phồng má, vẫn giữ chặt cô.
“Không được không được, nàng đi đâu cũng phải dẫn ta theo, ta cũng muốn đi nữa.”
“Không được!” Tô Diễm dứt khoát từ chối.
Tiêu Kì Lăng nhăn mặt: “Tại sao, tại sao!” Sau khi nói dứt lời, hắn còn tức tối quay vòng vòng trên mặt đất.
“Ai bảo hồi đó ngươi không nghe lời ta, cứ hay chạy lung tung, lần trước suýt nữa đã không tìm thấy ngươi rồi, đây là hình phạt dành cho ngươi đó.” Tô Diễm không đổi sắc mặt, nhất quyết không chịu thương lượng.
Biết mình thật sự không thể đi theo cô được, Tiêu Kì Lăng tức giận vô cùng, hắn gầm lên với Tô Diễm.
“Nàng đi luôn đi, ta không thèm quan tâm nàng nữa đâu, hứ!”
Sau khi nói dứt lời, Tiêu Kì Lăng quay người chạy vào phòng, đóng cửa lại cái rầm.
Hoắc Hương nhìn thấy thế bèn tính đuổi theo, thế nhưng Tô Diễm lại cản nàng ta lại.
“Hoắc Hương, gần đây ngươi và Lý quản gia phải chăm sóc Thất Hoàng tử nhiều hơn đấy.”
Hoắc Hương nhìn Tô Diễm, nàng ta cắn cắn môi môi rồi hỏi.
“Hoàng Tử Phi, người thật sự muốn ra miếu Quan Âm sao?”
Mặc dù Hoắc Hương theo Tô Diễm chưa được bao lâu, nhưng nàng ta cũng biết Tô Diễm nào có phải là người tin đạo Phật đâu, đang yên đang lành lại đòi dọn ra miếu Quan Âm, thật sự chẳng tài nào hiểu nổi.
Tô Diễm cúi đầu, cuối cùng thở dài: “Hoắc Hương, ngươi yên tâm đi, thời cơ chín muồi thì ta sẽ trở về thôi, trong lúc ta không có mặt trong phủ, nếu có xảy ra việc gì thì ngươi hãy đến tìm Tam Hoàng huynh, huynh ấy nhất định sẽ giúp ngươi."
Ngoài ra, Tô Diễm đã sắp xếp tâm phúc của mình ở lại trong phủ để bảo vệ Thất Hoàng tử, việc ăn uống của Tiêu Kì Lăng cũng đã dặn trước Lý quản gia, bảo ông ta phải để ý thật kỹ. Xem ra mấy ngày sắp tới cũng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra.
Sau khi căn dặn xong, Tô Diễm tính thời gian, thấy sắp đến lúc tập hợp rồi, cô cũng không dám nán lại nữa mà gật gật đầu với Hoắc Hương.
“Ta đi đây, Hoắc Hương, chăm sóc Thất Hoàng tử cho chu đáo nhé.”
Cô vừa nói vừa nhìn vầng sáng rực rỡ nơi chân trời với ánh mắt lấp lánh.
Đại hội tuyển võ, bổn cô nương đến rồi!