Hoàng Phi Ham Sắc Cả Tài

Chương 12: Chương 12: Đồ NGỐC GHEN TUÔNG




Dì Triệu mang theo nụ cười ôn hòa trên mặt, nói chuyện thì lại nghiến răng nghiến lợi.

“Đại tiểu thư có chuyện gì vậy?”

“Dì Triệu, số lượng đồ cưới của bà không đúng đó nha, còn có mấy giấy tờ đất của mấy cửa hàng, sao không có vậy?” Tô Diễm lại nhìn một vòng rồi hỏi.

Trong lòng Dì Triệu lộp bộp một tiếng, trong nháy mắt mặt liền trợn trắng.

Mấy cửa hàng này đã được đắp vào lỗ hổng cho đệ đệ bại gia thích đánh bạc của mình, làm gì còn nữa?

“Cái này..."

Tô Diễm híp mắt lại, trong giọng nói mang theo sức ép.

“Dì Triệu, sao nào?”

Dì Triệu cầm lấy cái khăn lau lau nước mắt không tồn tại, một bộ dạng áy náy tự trách.

“Là như thế này, ta nhìn thấy vị trí của mấy cửa hàng này không tệ, chỉ là thiếu chủ cho nên đã nhường cho đệ đệ nhà mẹ đẻ ta quản lý rồi, trong lúc nhất thời quên mất là đồ cưới của đại tiểu thư. Như vậy đi, hai ngày nữa ta sẽ đến nhà mẹ đẻ một lần, thu hồi cửa hàng lại rồi trả lại cho đại tiểu thư, có được không?”

Tô Diễm nhíu mày, thầm nghĩ.

Giả vờ đúng là giả vờ, ta đã sớm biết bà cho đệ đệ bại gia của bà, nhưng mà bà lại đang giả vờ trước mặt tam hoàng tử, vậy thì ta cũng hợp diễn.

Tô Diễm thở dài một hơi, lộ ra tư thế một đích nữ vọng tộc nên có, sau đó cô phất tay, vẻ mặt không so đo.

“Được rồi, nếu đã như vậy, thế thì chuyện này phiền Dì Triệu để ý vậy.”

Trong lòng Dì Triệu mắng Tô Diễm ngàn vạn lần, nhưng mà tam hoàng tử ở đây nên mình không làm được gì, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng ken két.

Ngày hôm nay Tô Diễm trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, có thể nói là một trận chiến hoàn mỹ, người đầu tiên mà cô cần phải cảm tạ đương nhiên là Tiêu Kỳ Hàn.

Thế là cô vừa mới rời khỏi Vũ An hầu phủ thì liền lôi kéo Tiêu Kì Lăng muốn đến nói lời cảm tạ.

Ai ngờ lúc này cái tên Tiêu Kì Lăng này lại nổi giận với cô: “Ta không đi!”

Nhìn hắn đi qua một bên, Tô Diễm bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình đi đến trước xe ngựa Tiêu Kỳ Hàn.

“Tam hoàng huynh, chuyện ngày hôm nay ta xin đa tạ.”

Tiêu Kỳ Hàn vén rèm xe lên, nở một nụ cười dịu dàng với cô.

“Đều là người một nhà, cần gì phải nói cảm tạ chứ, hôm nay đúng lúc hồi kinh ta cần phải tiến cung tham kiến phụ hoàng mẫu phi, thất đệ muội, lần sau có rảnh thì gặp nhau.”

Đưa mắt nhìn xe ngựa của Tiêu Kỳ Hàn rời khỏi, Tô Diễm liền quay người dự định đi tìm Tiêu Kì Lăng, không ngờ tới là khóe mắt liếc thấy một bóng người bước vào trong hẻm nhỏ bên cạnh Vũ An hầu phủ.

Mặc dù bóng người đó đi rất nhanh, nhưng mà Tô Diễm vẫn có thể nhận ra người này chính là người hầu đã hạ độc ở phủ thất hoàng tử.

Tô Diễm nheo mắt lại, nếu như cô nhớ không nhầm thì con hẻm này thông với cửa sau của Vũ An hầu phủ, chẳng lẽ người hầu lại có quan hệ với Dì Triệu à?

Xem ra ván cờ này càng chơi càng lớn.

“Hoàng tử phi, đồ đã được đưa lên xe rồi.” Lúc này, giọng nói của Lý quản gia truyền đến, đánh gãy luồng suy nghĩ của Tô Diễm.

Tô Diễm thu hồi tâm mắt, cũng không nói chuyện mình vừa mới nhìn thấy người hầu, chỉ ừ nhẹ một tiếng với Lý quản gia, sau đó cất bước đi đến trước mặt Tiêu Kì Lăng.

“Đi thôi, chúng ta cũng nên trở về rồi.”

Tiêu Kì Lăng dùng cục đá ở trong tay vạch lên con sư tử đá, miệng kéo thật cao.

Thấy hắn không nói lời nào, Tô Diễm buồn bực khoanh tay dựa vào sư tử đó nhìn chằm chằm vào hắn.

“Sao vậy, không vui hả, là ai bắt nạt ngươi à?”

Tiêu Kì Lăng dừng động tác lại, quay đầu nhìn Tô Diễm, buồn bã nói rõ từng câu từng chữ.

“Có phải là nàng cũng giống như những người khác, cũng thích tam hoàng huynh, tam hoàng huynh làm cho người khác yêu thích nhất, còn ta thì làm cho người khác chán ghét nhất, mọi người đều thích huynh ấy, không thích ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.