Đúng như Tô Diễm dự đoán, không đến một ngày, Lục thị gửi thư tới.
Nàng ta cho người đặt mảnh giấy dưới bàn thuyền nhỏ gặp mặt, Tô Diễm vừa tới liền nhìn thấy, cô mở mảnh giấy ra xem.
Nội dung bên trong lại khiến cô có chút kinh ngạc.
Nhìn thấy hàng chữ đó, Tô Diễm híp mắt, tiếp đó thu lại mảnh giấy, cười nói.
“Từ phu nhân này thật thú vị.”
Cô lại không hoài nghi lời mời chủ động lần này của Lục thị sẽ bất lợi với mình, ngược lại còn có chút hưng phấn.
Dù sao đây cũng là nhà mẹ đẻ của Từ hoàng hậu, cô đi chuyến này, không phải dò thám được sào ổ của kẻ địch sao.
Hơn nữa còn là người ta chủ động mời, đây là điều cô cầu còn không được, cũng không uổng cô lần này quay vòng quanh Lục thị lâu như vậy, cũng xem như có thu hoạch.
Vì vậy, Tô Diễm không nói hai lời, quay về phủ thất hoàng tử, đổi quần áo khác, hơn nữa dán mặt nạ da người vừa làm xong lên mặt.
Nhìn vào gương, Tô Diễm vô cùng hài lòng với dung mạo nam tử bình thường trong đó.
Lúc này, Tô Diễm vừa muốn ra khỏi cửa, lại nghe bên ngoài truyền tới giọng nói.
Là Hoắc Hương.
“Hoàng tử phi, thất hoàng tử còn đang ngủ, cũng đã quá ngọ lâu rồi, có cần gọi ngài ấy tỉnh?”
“Không cần, thất hoàng tử muốn ngủ thì ngủ đi.”
Nói ra cũng kỳ quái, dạo này Tiêu Kì Lăng thường xuyên buồn ngủ, vừa về phòng liền ngã đầu ra ngủ, nhưng trong lòng Tô Tuyệt hiện tại chỉ nghĩ chuyện bên phía phủ thừa tướng, cũng không rảnh quản chàng ta, chỉ cần Tiêu Kì Lăng không làm loạn quấn lấy mình, cô liền có thể an tâm làm chuyện của mình.
Rời đi phủ thất hoàng tử, dựa theo thời gian địa điểm hẹn với Lục thị, Tô Diễm đến cửa sau phủ thừa tướng.
Cô nhấc tay khẽ gõ.
Cốc cốc cốc.
Như sớm đã có người canh chừng ở đó, rất nhanh liền có người đến mở cửa cho Tô Diễm.
“Xin hỏi là Lạc công tử khám bệnh sao?” Bên trong có người hé khe hở, nhỏ giọng hỏi cô.
Tô Diễm đè thấp giọng: “Ừ, là ta.”
Người hầu phủ thừa tướng ở bên trong lúc này mới mở cửa, kéo cô vào.
“Người cuối cùng tới rồi, phu nhân sai ta ở đây đợi người, đi thôi, ta dẫn người đi thay quần áo của gã sai vặt tướng phủ chúng ta trước, sau đó lại đi gặp phu nhân.”
Nhìn người hầu này thận trọng như vậy, Tô Diễm liền biết phủ thừa tướng quả thật thủ vệ sâm nghiêm, người ngoài không dễ trà trộn.
Cô cũng không nói gì nhiều, gật đầu với hắn, đi thay quần áo gã sai vặt, sau đó lại được dẫn tới hậu viện trong phủ thừa tướng.
Lục thị ở Đông Uyển, lúc họ tới, Lục thị đang đọc sách trong phòng, nha hoàn bên cạnh hầu hạ, tất cả nhìn đều rất bình thường, không có gì đặc biệt.
Chỉ có mình Lục thị biết, quyển sách này nàng ta đã lật từ sáng đến giờ, một trạng cũng không động tới.
“Phu nhân.”
Nghe thấy giọng nói, Lục thị lập tức ngẩng đầu.
Đến rồi!
Tô Diễm chậm rãi ngẩng đầu, cười với Lục thị, Lục thị lập tức rõ ràng người này chính là vị Lạc đại phu đó.
“Lui xuống hết đi.” Lục thị nói với những người khác.
Cuối cùng, trong phòng chỉ còn Tô Diễm, Lục thị và tỳ nữ tâm phúc của nàng ta.
Lục thị nhìn thấy cô, liền vội vàng bước tới, nhưng còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, bên ngoài đã truyền tới tiếng bước chân, hơi gấp gáp.
“Phu nhân, không hay rồi!”