Hoàng Phi Ham Sắc Cả Tài

Chương 57: Chương 57: Không phải bị bệnh mà là trúng độc




Lục Thị ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên Bích Hồ, có một người đang đứng trên thuyền, chắp tay sau lưng, mặc trường y giản dị, đội nón rộng vành, trông có cảm giác không màng danh lợi, không phải Tô Diễm đang nữ cải nam trang thì là ai.

“Công tử, vừa rồi tôi hơi sốt ruột. Không biết bây giờ công tử có muốn lưu lại không?” - Lục Thị căng thẳng hỏi.

“Phu nhân, nam nữ hữu biệt, đứng lồ lộ trong đình nghỉ mát đợi như thế, dù cho xung quanh không có ai, nhưng rốt cuộc cũng không an tâm.” – Nói rồi, Tô Diễm làm động tác mời: “Phu nhân, mời nàng lên thuyền.”

Thấy Tô Diễm nói như vậy, Lục Thị thở phào nhẹ nhõm, sau đó nàng ta gật đầu, đợi thuyền cập bến thì lên thuyền.

Sau khi cả hai ngồi xuống, Lục Thị đi thẳng vào vấn đề.

“Không giấu gì công tử, ngày hôm đó sau khi nói chuyện với công tử ở Như Ảnh Lâu, khi hồi phủ ta đã cho người bí mật mời rất nhiều đại phu đến, nhưng mà mấy tên lang băm ấy, không phải nói không chẩn ra bệnh, thì là nó do ta lo lắng thái quá.”

Trong khi nói, Lục Thị không khỏi hừ lạnh một tiếng, rồi lại nói tiếp.

“Chẳng lẽ ta lại không biết cơ thể của chính mình như thế nào? Những tên lang băm ấy đều là những toạ quan đại phu đứng cao vọng trọng của các tiệm thuốc trong kinh thành, ta thấy chỉ là có tiếng không có miếng mà thôi!”

Tô Diễm nghe được lời của Lục Thị, trong lòng cười thầm, rót cho Lục Thị một tách trà rồi mới nói.

“Phu nhân không nghĩ rằng có gì đó sai sai trong chuyện này sao?”

Lục Thị gật đầu đồng ý: “Sao ta lại không cảm thấy được, từ cái ngày mà ta cảm thấy không khoẻ ta đã cảm nhận được rồi! Nhưng còn biết làm sao đây? Hồi trước vào cung vấn an Hoàng hậu nương nương, còn cho gọi cả thái y, nhưng cũng cùng đáp án như thế, thế bảo ta phải làm sao?”

“Thế nhưng ngày hôm đó, công tử vừa nói đã nói trúng chỗ đau, nên ta muốn nhờ công tử bắt mạch giùm.”

Nhìn thấy sự mong chờ trong ánh mắt Lục Thị, Tô Diễm không bắt mạch ngay theo mong muốn của nàng ta, mà nghiêm nghị nói.

“Vị phu nhân này, tuy rằng chúng ta mới gặp mặt, nhưng người cũng nên biết tính khí ta không tốt lắm, có gì nói đó, lát nữa khi có kết quả chẩn mạch rồi, chỉ sợ phu nhân không tin.”

Vì Tô Diễm đội một chiếc nón rộng vành trên mặt nên Lục Thị không thể nhìn thấy biểu cảm của cô, nhưng từ giọng nói của cô, nàng ta có thể biết rằng chắc chắn Tô Diễm không phải đang nói đùa, mà là để cảnh báo bản thân nàng ta trước.

Lục Thị duỗi cổ tay đặt ở trên cái bàn trước mặt, dường như đã chuẩn bị sẵn sang.

“Được rồi, ta đã biết, nhờ công tử.”

Bởi vì thân phận hiện tại của Tô Diễm là đàn ông nên trước khi bắt mạch, cô lấy khăn tay ra quàng vào cổ tay, sau đó mới nhẹ nhàng duỗi tay ra bắt mạch.

Lục Thị cúi đầu, cau mày nhìn ngón tay trắng nõn như ngọc của người đối diện.

Bàn tay này trông không giống bàn tay của một người đàn ông...

Ngay lúc Lục Thị đang suy nghĩ miên man, Tô Diễm đã rút tay về, tốc độ bắt mạch này nhanh đến mức kinh ngạc!

Lục Thị căng thẳng ngẩng đầu nhìn cô, sốt ruột hỏi.

“Công tử, ta bị sao vậy?”

Tô Diễm rút tay về, kết quả mạch đập giống với những gì cô đã dự tính, rồi cô từ tốn nói ra hai chữ.

“Trúng độc.”

Nghe thấy câu trả lời này, Lục Thị sững sờ một lúc, rồi đột ngột đứng lên!

“Không thể! Tuyệt đối không thể nào!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.