Lục thị siết chặt chiếc khăn tay trong tay, đột nhiên có chút lo lắng.
Tô Diễm cũng không động đậy, Từ thừa tướng càng thêm hoài nghi.
Lúc nãy, Từ thừa tướng chú ý đến tay của người hầu này trắng mịn, mềm mại, không giống với bàn tay làm việc nặng.
“Thế nào, không dám ngẩng đầu lên để bổn tướng nhìn?” Từ thừa tướng lạnh lùng nói.
Âu Dương thị ở bên cạnh liếc nhìn Lục thị đang căng thẳng, đột nhiên giống như hiểu ra điều gì đó, trong lòng bà ta thầm nghĩ, một người như vậy sao có thể biến mất trong không khí, hóa ra là đợi ở đây.
Lúc này, Tô Diễm từ từ ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt phổ thông, thậm chí còn mang theo tướng mạo của đàn ông.
“Tướng gia, khuôn mặt nô tì xấu xí, sợ làm bẩn mắt của tướng gia bà phu nhân.”
Giây tiếp theo, Âu Dương thị lên tiếng: “Tướng gia, thiếp cảm thấy người tì nữ có chút kỳ lạ, vẫn nên để bà bà lục soát người xem thế nào.”
Lục thị càng lo lắng, sao có thể chứ! Nếu như thật sự lục soát người, nhất định sẽ lộ tẩy!
“Phụ thân, cái này…” Lục thị còn muốn nói.
Đúng lúc này Từ Chiêu Chiêu lại cười khẩy một tiếng nói: “Ta nói này đại tẩu, chị ngăn cản như vậy, không phải chị đem tình nhân cải trang thành tì nữ đấy chứ?”
Từ Chiêu Chiêu nhanh mồm nhanh miệng, lập tức chạm đến trọng điểm.
Lục thị lập tức lắc đầu: “Không có, ta không có!”
Lục thị vẫn muốn nói gì đó, nhưng lại nhận được ánh mắt mà Tô Diễm trao cho nàng ta, kêu nàng ta đừng lo lắng.
Vốn dĩ Lục thị vẫn còn vô cùng lo lắng, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt trấn an này của Tô Diễm, nàng ta đột nhiên có một cảm giác an tâm, sau đó cũng không lên tiếng nữa, chỉ thầm cầu nguyện ở trong lòng, cầu xin Bồ Tát phù hộ.
Từ thừa tướng nhìn khuôn mặt có chút xa lạ của Tô Diễm, sau đó lướt nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng gật đầu với Âu Dương thị: “Lục soát đi!”
Âu Dương thị trong lòng vô cùng vui mừng, lạnh lùng liếc nhìn về phía Lục thị, sau đó gật đầu với bà bà ở phía sau mình.
“Đi đi, lục soát cho bổ phu nhân, không được bỏ qua một sợi lông nào.”
Bà bà sao có thể không hiểu ý của Âu Dương thị chứ, lập tức gật đầu, sau đó quay người đi đến trước mặt Tô Diễm.
Bà ta không nói lời nào, đã bắt đầu sờ lung tung trên người Tô Diễm.
Đặc biệt là trên nơi nào đó, thậm chí còn ra sức bóp.
Khuôn mặt Tô Diễm đen lại, suýt nữa trợn tròn mắt, nhưng cô vẫn để cho bà bà này lục soát, cô vốn không phải là đàn ông, lẽ nào còn có thể bị sờ ra “thứ” không nên có chứ?
Cứ như vậy, bà bà lục soát người kia cũng không biết làm sao, sắc mặt ngày càng xấu, đúng lúc này Tô Diễm đột nhiên ngẩng đầu lên, cười một cách kỳ lạ với bà bà.
Nụ cười kia, rõ ràng rất bình thường, nhưng bà bà lại bị dọa sợ, vội vàng lùi về sau!
Suýt nữa va phải Từ thừa tướng ở phía sau.
Âu Dương thị không vui cau mày, nói: “Sao vậy, rốt cuộc lục soát như thế nào rồi.”
Bà bà quỳ trên mặt đất, khuôn mặt xám xịt nói.
“Tướng gia, tướng phu nhân, tì nữ này quả thật không có manh mối gì.”
Mọi người đều biết bà bà này nói không có manh mối gì chỉ cái gì, Lục thị nghe thấy vậy cuối cũng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa mới thở phào, nàng ta lại cảm thấy chỗ nào đó không đúng, Lạc đại phu này lẽ nào là…!
Nói xong, Lục thị lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tô Diễm, lại thấy Tô Diễm nháy mắt với nàng ta, sau đó “xuỵt” một tiếng.
Lục thị lặng lẽ gật đầu với cô, không nói gì nữa.
Ngược lại bên phía Âu Dương thị và Từ Chiêu Chiêu không thể hiểu được, rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu.
“Tướng gia…” Âu Dương thị còn muốn nói gì đó, nhưng Từ thừa tướng đã không còn nhàn rỗi ở đây xử lý mấy chuyện vặt vãnh này.
Từ thừa tướng cao giọng nói: “Được rồi, chuyện này cứ như vậy đi, giải tán đi, lộn xộn, phiền phức!
Nói xong, Từ thừa tướng phất tay áo rời đi.
Mà không bao lâu sau khi Từ thừa tướng rời khỏi viện tử của Lục thị, ông ta lại đột nhiên dừng lại, gọi một tiếng về phía bốn bề yên tĩnh.
“Hắc Ưng.”
Rất nhanh, một người mặc đồ đen cung kính đứng trước mặt ông ta.
“Tướng gia, thuộc hạ có mặt.”
Từ thừa tướng nhớ đến mật thư bị mất kia, lại nhìn về phía viện tử của Lục thị, đôi mắt nham hiểm nheo lại.
“Đi điều tra tì nữ kia…”