Tô Diễm hoài nghi vừa dứt lời, chợt nghe một tiếng két, có người của nhà họ Vương mở cửa chính ra.
Tô Diễm né sang một bên, vô ý thức dịch chuyển sang bên cạnh xe đẩy bán hàng rong, làm bộ như là dân chúng trong thành dạo phố mua đồ, ánh mắt lại lặng yên không tiếng động chú thị nhà họ Vương.
Chỉ thấy đám sai vặt nhà họ Vương mang một cỗ quan tài từ bên trong đi ra, một người phụ nữ trung niên được bà tử đỡ khóc đến tiêu điều bi ai.
"Con của ta, sao con cứ đi như vậy, để nương người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh."
Không cần Tô Diễm nghĩ nhiều, người phụ nữ trung niên này là mẹ của Vương công tử vừa chết kia.
Như vậy, người trong quan tài này...
Tô Diễm nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn về phía quan tài, ánh mắt chớp chớp.
Lúc này, có người mang một chiếc xe kéo đến, gã sai vặt nhà họ Vương đặt quan tài lên đó, xe kéo cứ như vậy chạy đi nơi khác, nhìn hướng kia, hình như là ra bên ngoài thành.
"Vương công tử này mặc dù bình thường quần áo có lụa là một chút, nhưng đến cùng cũng là con trai bảo bối của Vương viên ngoại, sao chỉ dùng xe kéo khiêng đi, thật sự là làm người ta thổn thức."
"Ngươi không biết sao, lúc thi thể của Vương công tử vừa đưa về, vừa mới vào phủ, thi thể này đột nhiên tự bốc cháy, làm người nhà họ Vương bị dọa chết!"
Tô Diễm nghe dân chúng bên cạnh lời ra tiếng vào, lúc này dựng lỗ tai lên.
"Tự bốc cháy? Thật đúng là có chuyện khó tin như vậy?"
"Còn không phải sao, Vương viên ngoại này lại là người tin quỷ thần nhất, lúc này nói là điềm xấu, ngay cả tang lễ cũng không làm, chỉ cho người ném thi thể đi chôn thôi."
"Thôi, chuyện trong đại trạch lớn, ai mà có thể hiểu rõ được, được rồi, đừng nói, tránh rước họa vào thân..."
Dân chúng tản đi, Tô Diễm xoay người, nhìn về phía xe kéo rời đi, trong lòng càng nghi kỵ với nhà họ Vương này.
Tự bốc cháy? Quỷ thần?
Khóe miệng Tô Diễm hơi nhếch lên, vui vẻ có chút trào phúng, sau đó cô rời khỏi quán nhỏ, kéo thấp đấu lạp xuống, chạy theo chiếc xe kéo kia.
Xe kéo vừa rời khỏi kinh thành, thì đến một khu đất hoang bên cạnh ngoại ô kinh thành.
Trước đó người nhà phú quý trong thành chết đi đều được chôn cất ở nghĩa trang nhà mình, mà Vương công tử lại vùi thây trong núi hoang như vậy, cho dù là thi thể tự bốc cháy, cho dù là Vương viên ngoại tin quỷ thần đi nữa, thì cũng là con ruột, cũng không tuyệt tình đến như thế.
"Khẳng định có trá." Tô Diễm thầm nói.
Chỗ đất hoang, đã sớm có người đứng đợi, xe kéo vừa đến, gã sai vặt vừa buông quan tài xuống, rồi đào hầm chôn đi, lại dựng lên một tấm bia đơn giản.
"Được rồi, cứ vậy đi, nhanh chóng về báo lại cho phu nhân."
"Dạ dạ dạ, đi thôi."
Một đám sai vặt nhà họ Vương rời đi, Tô Diễm mới từ sau cái cây đi ra, cô nhìn chằm chằm vào ngôi mộ vừa lập này, ánh mắt nhíu lại.
"Sau đó, cô nhặt một nhánh cây trên đất, đào bới ngôi mộ này, trong ánh mắt mang theo ý dò xét.
Đám ám vệ ở chỗ tối theo dõi thấy cô làm việc này, đều hít sâu một hơi!
"Nữ nhân này, là muốn làm cái gì?" Một ám vệ cả kinh hỏi.
"Có lẽ là trong lòng có nghi ngờ, chẳng lẽ nàng ta lại có lá gan đào một ngôi mộ người chết lên sao." Tên còn lại có chút khinh miệt nói.
Không ngờ đến, bọn họ vừa mới nói xong, lại thấy một cảnh khiến cho người ta kinh hãi!