Hoàng Phi Ham Sắc Cả Tài

Chương 102: Chương 102: Người quen




Nam tử trẻ tuổi thấy Tô Diễm nhìn chằm chằm mặt mình, ánh mắt lóe lên, vội nhặt nón trên đất đội lên, sau đó xoay người muốn đi.

Tô Diễm ý thức lại đuổi theo, gọi hắn lại.

“Vị tiểu ca này, ngươi…”

Nam tử trẻ dừng bước, giọng không vui.

“Ta không biết người, tránh ra.”

Tô Diễm cười: “Ta cũng không biết ngươi mà, chỉ là cảm thấy tiểu ca hơi quen mặt, đúng rồi, ngọc bội này là của ngươi đi.”

Lúc nói chuyện, Tô Diễm đưa miếng ngọc bội mình nhặt dưới đất lên cho người đó, nam tử trẻ tuổi quay đầu, nhìn ngọc bội trong tay Tô Diễm, không nói hai lời, trực tiếp cầm lấy.

“Cảm ơn.”

Hắn lời ít ý nhiều, lại như không muốn nói nhiều với Tô Diễm, nói xong lại kéo vành mũ xuống, nhanh chóng rời đi.

Tô Diễm nhìn bóng lưng hắn rời đi, ý cười trong mắt bỗng biến mất.

Vẻ ngoài của người này nhìn rất quen, đặc biệt là hàng mày đó, khiến cô không nhịn được nhớ tới một người, nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của bản thân cô, không có căn cứ.

“Thất hoàng tử phi, ngài cuối cùng ra rồi, chúng ta có thể về rồi đi.” Lý quản gia đi tới, mặt đầy lo lắng.

Tô Diễm nhìn Lý quản gia, cười hỏi.

“Lý quản gia, ông ở kinh thành mấy chục năm, hẳn kiến thức cũng nhiều, đại hội tuyển võ này có lai lịch gì?”

Trong ký ức của nguyên chủ, không có quá nhiều ký ức về đại hội tuyển võ này, cho nên liền hỏi người bên cạnh.

Lý quản gia nghiêng đầu nhìn phía tường cáo thị, sau đó nói với Tô Diễm: “Thì ra cáo thị hôm nay là chuyện tuyển võ à, nói đến đại hội tuyển võ lần trước còn là mười năm trước, chớp mắt đã mười năm trôi qua rồi, vốn cho rằng sẽ không tổ chức nữa, không nghĩ tới lại đến rồi.”

Nói xong, Lý quản gia thở dài, tiếp tục nói.

“Thất hoàng tử phi à, đây cũng là chuyện trên triều đường, chúng ta vẫn là bớt dây vào cho tốt, đi thôi, về thôi.”

Trong lòng Tô Diễm cười lạnh.

Bớt dây vào?

Ông không dây vào người khác thì không ai đến đối phó ông sao, e là không đi, chỉ có ông trở nên lớn mạnh, tay nắm trọng quyền thì người khác mới không khinh thường ông.

Nhưng những lời này, Tô Diễm đương nhiên sẽ không nói với Lý quản gia, cô chỉ khẽ ừ một tiếng.

“Được, về thôi.”

Sáng sớm hôm sau, trời vừa mờ sáng, Tô Diễm đã thức dậy, mặc quần áo bó sát cô đặc biệt kêu Hoắc Hương làm, bắt đầu luyện tập sáng sớm.

Người của phủ thất hoàng tử thấy hoàng tử phi nhà mình như vậy, còn cho rằng cô bị mộng du, ai mà sáng sớm không có chuyện gì thức dây chạy bộ quanh phủ chứ.

Nhưng mọi người đều không dám lên tiếng, chỉ có thể nhìn.

Ngược lại là Tiêu Kì Lăng có hứng thú nhất, cầm đùi gà ở bên cạnh cô, thỉnh thoảng còn khen tốt lắm cổ vũ.

“Nương tử chạy! Chạy chạy chạy! Sói sám sắp đuổi kịp rồi, mau chạy đi!”

Hoắc Hương bưng bữa sáng tới, nhìn dáng vẻ Tiêu Kì Lăng và Tô Diễm, cũng che miệng khẽ cười.

“Hoàng tử phi, ngài đã luyện sắp hai canh giờ rồi, nghỉ ngơi một lát dùng bữa sáng đi.”

Nghe nói lại có ăn, Tiêu Kì Lăng chạy nhanh hơn bất kỳ ai, nhanh chóng đến lương đình, bưng bát cháo uống sạch.

Tô Diễm duỗi hông, xoay cổ đi vào lương đình.

“Hoắc Hương, canh giờ nào rồi.”

Hoắc Hương tính toán thời gian: “Còn không tới hai canh giờ là tới trưa rồi đi.”

Tô Diễm nghe vậy, sắc mặt biến đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.