Hoàng Phi Ham Sắc Cả Tài

Chương 5: Chương 5: Nữ nhân này chắc chắn không có ý tốt




Tiêu Kì Lăng sớm đã bị cảnh tượng "nổi điên" lúc nãy của thái hậu dọa sợ, lúc này hoảng sợ trực tiếp trốn ở sau lưng Tô Diễm.

Tô Diễm cầm lấy tay của hắn, vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, thế mà còn mỉm cười trấn an Tiêu Kì Lăng.

“Đừng sợ, có ta ở đây, không có việc gì đâu.”

Lúc này, có người của cung đến báo.

“Thái y đến rồi.”

Cầm ma ma vội vàng mời thái y vào.

“Thái y nhanh lên, mau đến đây xem bệnh cho thái hậu nương nương.”

Thái y cũng biết có chuyện lớn xảy ra, không dám chậm trễ, mang theo cái hòm thuốc bước đến trước mặt Mộ Dung thái hậu, đầu tiên là bắt mạch, sau đó lại hỏi Cầm ma ma về tình huống lúc nãy.

Sau khi Cầm ma ma nói rõ sự thật, thái y lại nhìn một bãi nôn dưới đất, sau đó mới thở phào một hơi.

“Chỉ là bị nghẹn mà thôi, may là kịp thời phun ra, nếu không thì tính mệnh của thái hậu nương nương đáng lo rồi.”

Đám người Cầm ma ma và Từ hoàng hậu còn gì không hiểu nữa chứ, đều nhìn Tô Diễm đang bị khống chế ở bên kia.

Chẳng lẽ hành động lúc nãy của thất hoàng tử phi là đang cứu Mộ Dung thái hậu?

Lúc này, Tô Diễm đang bị binh sĩ bao vây, khoanh tay cười, không hề sợ hãi, thậm chí còn có thể nói là bình tĩnh thong dong, dường như là cô biết sau khi thái y đến đây thì sẽ có kết quả như vậy.

Ánh mắt Cầm ma ma sáng lên, muốn nói gì rồi lại thôi.

Từ hoàng hậu mấp máy môi, trong mắt có vẻ không cam lòng lướt qua, nhưng mà vẫn khoác tay với đám thị vệ kia.

Lúc này, Mộ Dung thái hậu đã từ từ tỉnh lại, bà ta uống một ngụm trà của Cầm ma ma đưa qua, có vẻ như là đã tỉnh táo một chút.

“Ai gia bị sao vậy?”

Cầm ma ma đang định nói cái gì đó, Từ hoàng hậu lại nói trước một bước.

“Mẫu hậu, lúc nãy người không cẩn thận bị nghẹn, nhưng mà cũng may là thái y đến kịp thời, không có gì lo ngại rồi.”

Tô Diễm nghe thấy Từ hoàng hậu cố ý không nói chuyện mình đã cứu thái hậu, cô cảm thấy nực cười, trong lòng thầm nghĩ người này đường đường là nhất quốc chi mẫu, thế mà lại không phóng khoáng như vậy, sợ Tô Diễm cô cướp mất thanh danh quốc mẫu của bà ta à?

Đúng là mẫu thân như thế nào thì có nhi tử như thế đó, thượng bất chính hạ tắc loạn!

Mộ Dung thái hậu không nói gì thêm, chỉ khẽ ừ một tiếng.

Thái y nhìn thoáng qua điểm tâm Dương Châu trên bàn ở bên cạnh, do dự một chút, vẫn là bước lên dặn dò: “Thái hậu nương nương, tuổi tác của người đã cao, lúc ăn gì thì cũng phải chú ý nhiều hơn, những món ăn quá cứng như thế tốt nhất đừng đụng vào, nếu không thì sau này vẫn sẽ xuất hiện tình huống như thế.”

Tô Diễm chớp chớp mắt, cố ý lúc này nói nhiều thêm một câu: “Ồ, hóa ra là thái hậu ăn bánh ngọt của thái tử hoàng huynh dâng tới mới bị như vậy. Haiz, thái tử hoàng huynh cũng thật là, sau này đừng mang mấy món cứng tới đây.”

Nói xong, cô còn nhìn Từ hoàng hậu, ánh mắt đơn thuần vô hại thậm chí còn mang theo một chút quan tâm.

“Người nói có đúng không, mẫu hậu?”

Từ hoàng hậu tức giận đến nỗi thật sự muốn bước lên xé nát cái miệng của Tô Diễm, nhưng mà bà ta là quốc mẫu cao quý, lời nói của Tô Diễm lại đặt thái hậu ở vị trí chủ vị, bà ta không thể, cũng không thể thất lễ ở Khôn Ninh cung.

Cho nên, cuối cùng Từ hoàng hậu chỉ đành giả đò cười cười, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Thất hoàng tử phi nói không sai, lần này là do thái tử sơ sót, bổn cung trở về nhất định sẽ dạy bảo nhiều hơn.”

Mộ Dung thái hậu cảm thấy mệt mỏi, đám người cũng lui ra khỏi Khôn Ninh cung.

Đợi đến lúc mọi người đi hết rồi, Mộ Dung thái hậu mới mở mắt, nghiêm khắc nói với Cầm ma ma: “Nói cho ai gia nghe thật rõ ràng tất cả những chuyện vừa mới xảy ra trong điện..."

Đám người đi ra khỏi Khôn Ninh cung, Từ hoàng hậu lại cho người chặn đường đi của Tô Diễm và Tiêu Kì Lăng.

Tô Diễm nhìn "chiến trận" trước mắt, đôi mắt lạnh lùng nheo lại, vô thức che chắn cho Tiêu Kì Lăng.

“Mẫu hậu, người lại muốn làm cái gì đây?”

Ban đầu Tô Diễm cho rằng Từ hoàng hậu đang muốn nổi điên với cô, vì cô đã nhằm vào thái tử ở Khôn Ninh cung, không nghĩ tới là một khắc sau Từ hoàng hậu lại nở nụ cười, trong nụ cười đều là vẻ từ ái của trưởng bối dành cho vãn bối.

Nhưng mà Tô Diễm vẫn có thể nhận ra vẻ quỷ dị trong nụ cười vui vẻ dối trá của Từ hoàng hậu.

Nữ nhân này chắc chắn không có ý tốt!

“Bổn cung nhớ tới lão thất cùng ngươi chưa từng đơn độc đến hoàng cung, chỉ sợ là không quen đường xuất cung. Hỉ Thước, ngươi đưa thất hoàng tử và thất hoàng tử phi đi đi.”

Một cung nữ lanh lợi bước lên, cung kính hành lễ với Tô Diễm và Tiêu Kì Lăng.

“Thất hoàng tử, thất hoàng tử phi, mời đi qua bên này với nô tì.”

Tô Diễm không từ chối, cô cũng không thể từ chối, dù sao thì người ta cũng là hoàng hậu, bây giờ lại đang ở bên ngoài Khôn Ninh cung, nếu như từ chối thì sẽ bị nói là Tô Diễm không hiểu chuyện.

Thế là Tô Diễm kéo Tiêu Kì Lăng cúi người với Từ hoàng hậu, cũng tiện thể che đi vẻ lạnh lùng trong mắt mình.

“Vâng, thần tức thay mặt thất hoàng tử tạ ơn mẫu hậu.”

Nhìn bóng dáng Tô Diễm và Tiêu Kì Lăng đã đi xa, đôi môi đỏ của Từ hoàng hậu nở một nụ cười mưu mô, âm hiểm nói với cung nhân ở bên cạnh.

“Nói cho thái tử biết, người đi rồi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.