Nhưng mà lúc Tô Diễm chuẩn bị rời khỏi yến hội để đi theo Tô Mộng Đình xem xét rốt cuộc là chuyện gì, lại phát hiện phía trước không còn bóng dáng Tô Mộng Đình và thái tử đâu nữa.
Tô Diễm nheo mắt lại: “Hai người này chạy nhanh thật chứ.”
Cô nhìn xung quanh, nghĩ là mình cũng đã đi ra đây rồi thì vẫn nên tìm kiếm một lượt, miễn cho chuyến đi này trở về tay không.
Lúc Tô Diễm quay người rời khỏi, phía sau ngọn núi giả cách vị trí của cô không xa, thái tử và Tô Mộng Đình đang đưa đẩy với nhau.
Tô Mộng Đình dựa ở trong ngực thái tử, mang theo vẻ ưu sầu trên mặt: “Điện hạ, thiếp rất sợ.”
Thái tử nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của nàng ta, nhỏ giọng trấn an: “Sợ cái gì chứ, không phải là bổn thái tử đang ở đây à?”
“Thiếp cứ luôn cảm thấy Tô Diễm biết chuyện thiếp mang thai.” Tô Mộng Đình lo lắng nói.
Thái tử nghe thấy câu nói này thì không lo lắng như là Tô Mộng Đình, khóe miệng kéo nhẹ một nụ cười.
“Ta còn đang tưởng là nàng lo lắng chuyện gì, hóa ra là chuyện này. Nàng ta biết thì biết thôi, nói tóm lại bụng của nàng càng ngày càng lớn, một ngày nào đó sẽ bị người khác biết được, không phải sao?”
Tô Mộng Đình mím môi: “Nhưng mà... bây giờ người ta vẫn còn chưa xuất giá, truyền đi thì không tốt đâu.”
Thái tử càng ôm nàng ta chặt hơn.
“Ngoan, nghe lời, chờ qua khoảng thời gian này ta liền xin phụ hoàng chỉ tứ hôn. Yên tâm đi, trong lòng bổn thái tử chỉ có một mình nàng thôi.”
Nghe thái tử dỗ ngon dỗ ngọt, lúc này Tô Mộng Đình mới thả lỏng một chút.
“Được rồi, thiếp cũng nên trở về rồi, nếu không sẽ bị người khác nghi ngờ thì không hay đâu. Thái tử điện hạ... người ta..."
Thái tử thấy Tô Mộng Đình như thế này thì liền biết trong lòng của nàng ta đang suy nghĩ cái gì, cúi đầu xuống hôn lên vành tai của nàng ta, nhẹ nhàng thổi khí, làm cho Tô Mộng Đình toàn thân bủn rủn, thiếu chút nữa là đã kêu thành tiếng.
“Ai nha, điện hạ thật là đáng ghét.”
“Ngoan, mau trở lại yến hội đi, lần sau có cơ hội thì ta lại đến thăm nàng.”
Tô Mộng Đình vừa đi, tất cả nhu tình mật ý trên mặt thái tử đều biến mất, hắn ta cực kỳ ghét bỏ vỗ vỗ mùi son phấn dính trên người mình.
Có người bước ra từ bên cạnh, chính là tâm phúc của thái tử.
“Điện hạ, người thật sự muốn cưới Tô Mộng Đình à?”
Thái tử hừ lạnh một tiếng: “Tháng sau Vũ An Hầu sắp trở về rồi, chỉ cần có được sự ủng hộ của Vũ An Hầu, Tô Mộng Đình cũng chỉ là một quân cờ có thể ném bỏ tùy ý mà thôi, vị trí thái tử phi... sao lại có thể dành cho một nữ nhân đê tiện như nàng ta được chứ, đến lúc đó cùng lắm chỉ có thể cho nàng ta làm tiểu thiếp.”
“Thái tử anh minh.”
Ở phía bên này, Tô Diễm tìm cả một đường, mắt thấy sắp đi tới rừng đào mà còn không nhìn thấy bóng dáng của Tô Mộng Đình và thái tử đâu.
“Xem ra là thật sự bị hai người này bỏ rơi rồi.”
Cô cũng không dám rời khỏi ngự hoa viên quá lâu, suy nghĩ một lúc rồi dự định quay trở về, nhưng mà không ngờ là lúc cô quay người lại có người chặn đường đi của cô.
“Xin hỏi vị này là thất hoàng tử phi ư?”
Bước chân Tô Diễm dừng lại, nhìn một cung nữ đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, người này cực kỳ lạ mặt, cô suy nghĩ trong đầu một chút, hình như là mình chưa từng thấy người này.
“Ngươi là..." Tô Diễm có hơi cảnh giác mà hỏi.
Cung nữ cúi người với cô, sau đó nhẹ giọng nói.
“Thất hoàng tử phi, nương nương của chúng tôi cho mời, mong người đi một chuyến.” .
||||| Truyện đề cử: Husky Và Sư Tôn Mèo Trắng Của Hắn |||||
Nương nương?
Ánh mắt của Tô Diễm càng thêm tĩnh mịch: “Xin hỏi vị nương nương nào?”
Nương nương ở trong cung nhiều không kể xiết, không nói tới những người khác, ngay cả yến hội đã có mấy người.
Cung nữ tiếp tục nói: “Hoàng tử phi đi thì biết thôi.”
Nói xong, nàng ta còn làm một tư thế xin mời.
“Thất hoàng tử phi mời.”