Hoàng Phi Ham Sắc Cả Tài

Chương 28: Chương 28: Sao mà thái công tử không dám




Nghe thấy Tiêu Kì Lăng xảy ra chuyện, sắc mặt của Tô Diễm liền thay đổi, cũng không chú ý đến những chuyện khác, cô tăng nhanh bước chân chạy về phía yến hội.

“Đồ ngốc, kêu ngươi đứng vững.”

“Đừng có cử động, nếu như cử động thì sẽ đánh gãy chân của ngươi.”

Lúc Tô Diễm trở về đến yến hội thì mới phát hiện bọn người hoàng đế Tây Nguyệt và Mộ Dung thái hậu đã sớm rời khỏi bữa tiệc, chỉ còn lại những người trẻ tuổi.

Mà lúc này Tiêu Kì Lăng đang sợ hãi đứng ở vị trí chính giữa yến hội, hắn đứng với tư thế kim kê, trên đầu đội một cái bát, trên hai tay cầm một cái thùng gỗ, trong miệng còn có quả táo, đứng trên bậc thang, xiêu xiêu vẹo vẹo.

Xung quanh có một đám hoàng tử và đám công tử đã không nhịn được mà cười, thỉnh thoảng còn chỉ trỏ Tiêu Kì Lăng ở bên này, ngay cả nhổ nước bọt cũng có.

Lúc đó, không biết có người lấy ra cung tiễn từ chỗ nào, tư thế đo lường, bộ dạng như là muốn bắn vào quả táo mà Tiêu Kì Lăng đang ngậm ở trong miệng.

Mà ngũ hoàng tử thì sao, vẫn luôn đứng ở bên cạnh xem kịch vui.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt của Tô Diễm đột ngột trầm xuống, hai tay nắm chặt thành quyền.

Cô đang muốn bước lên, bên tai lại truyền đến âm thanh của cung nhân báo cáo.

“Tam hoàng tử, lúc nãy điện hạ và thái hậu nói yến hội buồn chán cho nên đã đến ngự hoa viên thưởng thức cảnh xuân, sau đó một đám đại thần cũng rời khỏi, ai mà biết được điện hạ vừa mới đi thì mấy hoàng tử cùng với đám công tử này liền bắt đầu..."

Nghe thấy lời giải thích của cung nhân, Tô Diễm còn không hiểu gì chứ? Những người này cố ý thừa dịp bọn người hoàng đế Tây Nguyệt không có ở đây mà bắt nạt Tiêu Kì Lăng.

Thấy Tiêu Kì Lăng bị dọa đến nỗi không dám lên tiếng, trong lòng Tô Diễm thật sự rất khó chịu.

Cô vừa muốn bước lên phía trước, lại nghe thấy Tiêu Vân Hạo đột nhiên mở miệng: “Thất đệ muội, muội cứ muốn đến đó ngăn cản như thế này à?”

Tô Diễm quay đầu, giọng nói có hơi lạnh.

“Người khác đã bắt nạt lên trên đầu thất hoàng tử nhà ta rồi, chẳng lẽ ta còn phải ngồi đó mặc kệ.”

Tiêu Vân Hạo nhìn đám công tử và hoàng tử đang cười nhạo Tiêu Kì Lăng, cau mày nói.

“Vẫn nên để bổn hoàng tử ra mặt, thái tử hoàng huynh không có ở đây, ta chính là huynh trưởng, có lẽ là bọn họ sẽ nghe lời ta.”

Tô Diễm lại lắc đầu: “Lần trước ở phủ Vũ An Hầu đã làm phiền tam hoàng huynh nhiều rồi, huống hồ gì loại chuyện này phải để bọn ta giải quyết, nếu không sau này có gặp thì cũng phải đối mặt một mình.”

Còn có chuyện mà Tô Diễm không nói, đó chính là cô không muốn gây phiền phức cho Tiêu Vân Hạo, cô nhìn ra được Tiêu Vân Hạo không giống với đám hoàng tử lòng dạ đen tối, với lại cô không muốn mang đến phiền phức cho hắn ta, làm phiền cuộc sống thanh tịnh của hắn ta.

Tiêu Vân Hạo còn muốn nói gì đó, Tô Diễm không định nhiều lời, cô bước nhanh đi lên phía trước, cất giọng nói.

“Dừng tay!”

Đám người đang trêu chọc Tiêu Kì Lăng đồng loạt sững sờ.

Sau đó bọn họ quay đầu nhìn lại, nhìn thấy người đó là Tô Diễm thì lại cười lớn tiếng hơn nữa.

Mà người đang đứng đầu là người quen nhận ra Tô Diễm, cũng chính là Thái công tử lần trước bị cô lừa tiền ở trên đường.

Phụ thân của Thái Trác Thái công tử là hình bộ thị lan, bình thường phách lối đã quen, với lại lần trước có thù với Tô Diễm, ngày hôm nay lại càng đắc ý.

“Ai nha, ta tưởng là ai đến đây làm chúa cứu thế, hóa ra là thất hoàng tử phi đó à? Sao vậy, ngươi đi ra đây là muốn chơi đùa với bọn ta, hay là đến đây để làm bia thay cho tên ngốc nhà ngươi?”

Tô Diễm nhìn Tiêu Kì Lăng đáng thương, dường như nghĩ đến cái gì đó, nhếch miệng nở một nụ cười lạnh, sau đó cô nói.

“Thái công tử, ngươi có bản lĩnh ở đây khi dễ một tên ngốc, chắc là không sợ tỷ thí với nữ tử yếu đuối là ta đây một trận.”

Thái Trác nheo mắt lại.

“Cùng ngươi hả, so tài cái gì?”

Tô Diễm chỉ cung tiễn trong tay hắn ta: “Chính là cái này, nếu như ngươi thua thì phải quỳ xuống dập đầu xin lỗi với thất hoàng tử của bọn ta.”

Cô vừa mới nói xong, đám người có mặt ở hiện trường đồng loạt cười lên ha hả.

“Ha ha ha.”

“Nàng ta ở cùng với tên ngốc lâu rồi, bản thân cũng điên rồi có đúng không, thế mà lại dám phách lối như vậy.”

Tô Diễm khoanh tay đứng đấy, cũng không vội, chậm rãi ung dung mở miệng nói.

“Sao vậy, Thái công tử không dám hả?”

“Ai nói là ta không dám, chỉ có đều sợ là suy nghĩ đó của ngươi không thể thực hiện được rồi, kỹ thuật bắn cung của bổn công tử không phải là người như ngươi có thể so sánh.” Thái Trác kiêu ngạo nói.

“Vậy thì được rồi, nếu như Thái công tử đã tự tin như thế, chắc là sẽ không từ chối đâu. Nếu đã như vậy, bắt đầu đi.”

Nói xong, Tô Diễm muốn lấy một đống đồ trên người Tiêu Kì Lăng xuống, lại bị Thái Trác gọi lại.

“Ngươi làm cái gì vậy!”

Tô Diễm không trả lời hắn ta, vẫn luôn gỡ xuống một đống đồ chơi trên người Tiêu Kì Lăng, sau đó kéo hắn đến bên cạnh mình, lại nhỏ giọng nói cái gì đó.

Tiêu Kì Lăng gật đầu, ngoan ngoãn đợi ở bên cạnh.

Dặn dò xong, Tô Diễm xoay người nhìn Thái Trác: “Được rồi, Thái công tử, mời.”

Thấy Tô Diễm chủ động như vậy, trong lòng của Thái Trác đột nhiên có hơi không chắc chắn, hắn ta đã từng chịu thiệt bởi nữ nhân này, cũng biết nữ nhân xấu xí này không phải là nhân vật đơn giản.

Nhưng mà ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn ta không thể nói là mình sợ hãi một nữ nhân xấu xí được.

Thế là Thái Trác ưỡn ngực nói.

“Đến đây. Nhưng mà chúng ta phải nói quy định thật rõ ràng, nếu ta thua ta sẽ dập đầu xin lỗi với tên ngốc nhà ngươi, nhưng mà nếu như ngươi thua, vậy thì phải dập đầu liếm giày cho lão tử.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.