Hoàng Phi Ham Sắc Cả Tài

Chương 104: Chương 104: Tiểu đệ tô đại cường




Lúc ngẫm nghĩ, cô bất giác giơ tay sờ mặt nạ da người trên mặt mình, trong lòng lóe lên!

Chẳng lẽ người này cũng đeo thứ này!

“Ngại quá, ta còn có việc, báo danh xong liền đi ngay.”

Người đó nói xong, cũng mặc kệ Tô Diễm lúc này có biểu cảm gì, tiếp tục xoay người nói chuyện với tiểu binh.

Tiểu binh mặc kệ mấy người này, cầm bút vừa ghi vừa hỏi.

“Tuổi tác, họ tên.”

“Lục…Lục Phong, hai mươi tuổi.”

Nghe thấy chữ Lục, ánh mắt Tô Diễm khẽ lóe, lại nhìn nam tử trẻ tuổi này, ghép bóng lưng hắn và người hôm qua đụng trúng vào với nhau.

Sau đó, khóe miệng cô cong lên nụ cười.

Trên thế giới này, quả thật có chuyện trùng hợp vậy sao?

Trước đó cô hứa với Lục thị giúp nàng ta tìm thấy em trai sắp về kinh trước, nhưng sau khi quay về, cô luôn cho người lén lút dò hỏi, thậm chí phái người canh giữ gần thành lâu, nhưng cũng không có kết quả.

Vốn cho rằng không tìm thấy, không nghĩ tới có lòng trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh, người ta nói không chừng tự mình tìm tới cửa.

Chỉ là, bây giờ cô cũng chỉ là hoài nghi, không tiến thêm một bước xác định người này chính là em trai Lục thị, cho nên Tô Diễm cũng không khinh suất hành động.

“Được rồi, đây là hai mươi văn tiền của ngươi, cầm về đợi tin tức đi.”

Lục Phong vừa đi, liền đến Tô Diễm.

Tiểu binh nhìn Tô Diễm, nhìn vóc dáng có thể nói là khô héo của cô, không nhịn được bĩu môi: “Ta nói tiểu huynh đệ này, trận tuyển võ này không phải trò trẻ con, ngươi…được sao?”

Tô Diễm cười híp mắt.

“Có được hay không, phải thử mới biết.”

Tiểu binh vẫn mặt đầy khinh thường.

“Ta nhìn ngươi, sơ tuyển thôi thì đã bị đánh nửa sống nửa chết.”

Râu quai nón bước tới, thân thiết khoác lên vai Tô Diễm: Huynh đệ, yên tâm, ca bảo vệ ngươi!”

Tô Diễm liếc nhìn râu huynh nhiệt tình này, phủi tay hắn đặt trên vai mình xuống, nhìn sang tiểu binh.

“Binh đại ca, đằng sau còn có người xếp hàng, ngài viết tên ta đi.”

“Được, ngươi đã muốn tìm chết như vậy thì đừng trách tiểu gia không nhắc nhỏ ngươi trước, nói đi, họ gì.”

Tô Diễm ngẫm nghĩ, tùy tiện nói một cái tên.

“Tô Đại Cường!”

Mọi người xung quanh vừa nghe, đều ôm bụng cười to.

“Hahaha, tiểu huynh đệ này có chút thú vị, người như tép khô, tên lại như vậy, thật không biết cha mẹ cậu ta nghĩ thế nào.”

“Còn không phải sao!”

Nhìn dáng vẻ cười cợt của những người xung quanh, Tô Diễm thản nhiên.

Không ai biết rằng, ở tương lai không lâu, cái tên Tô Đại Cường này, lại thật sự vang khắp trong ngoài kinh thành, vén lên truyền kỳ mới!

Đương nhiên, đây là nói sau, tạm thời không nhắc tới.

Báo danh xong, Tô Diễm cũng rời đi, chưa từng nghĩ tới cô vừa rời đi, ở lầu hai trà quán cách chỗ báo danh không xa truyền tới tiếng đóng cửa sổ.

“Cữu cữu, nhìn xem, cá đều cắn câu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.