Ban đêm
Tô Diễm canh ở bên ngoài nhà họ Vương rất lâu, cho đến đêm, cuối cùng cũng chờ được nhà họ Vương có động tĩnh khác.
Chỉ thấy một chiếc xe ngựa từ hẻm nhỏ bên cạnh nhà họ Vương chậm rãi đi ra, thoạt nhìn vô cùng cẩn thận, mà ngay cả tên đánh xe ngựa cũng cảnh giác nhìn quanh một chút, xem trên đường cái không có ai mới đi đến đầu đường.
Nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa kia, Tô Diễm không nói hai lời, trực tiếp đuổi theo.
Bởi vì trực giác nói cho cô biết, chiếc xe ngựa này sẽ đưa nàng đi đến nơi mà nó muốn đến...
Xe ngựa chậm rãi đi trên đường ở Kinh thành, sau khi rẽ qua rẽ lại bảy tắm lần thì đến một nơi nhà dân thoạt nhìn không thu hút lắm, Tô Diễm ẩn núp trong góc tường ló ra, híp mắt nhìn người xuống xe ngựa.
"Là bà ta..."
Không phải ai khác, chính là Vương phu nhân sáng nay cô đã gặp khi đến nhà họ Vương.
Lúc này, đường đường là phu nhân nhà giàu, chạy đến nhà dân này, nói không có mờ ám thì không có ai tin.
Tô Diễm hừ lạnh một tiếng, nhìn Vương phu nhân vào nhà dân, ánh mắt chớp lên, xoay người nhìn vào vách tường nhà dân, ước lượng độ cao. Cô vốn định mượn lực của cây đại thụ bên cạnh nhảy vào, không ngờ cô mới nhảy lên, thế mà trực tiếp bay qua bên kia tường.
Ngay lúc rơi xuống đất, trên mặt Tô Diễm lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó chính là mừng rỡ.
"Đây nhất định là do luyện bí tịch."
Không ngờ bí tịch này lại lợi hại như vậy, cô mới luyện chưa đến một tháng, trong cơ thể đã có chân khí lưu thông, cơ thể càng lúc càng nhẹ như yến, nếu như tiếp tục siêng năng luyện tập, không chừng sẽ có ngày đạt đến đỉnh cao, đối phó với bọn người Hắc Ưng sợ là như vậy cũng đủ rồi!
Nhưng mà bây giờ cô cũng không lo nhưng chuyện này, dù sao còn có việc mình phải làm, vội vàng theo vách tường dừng lại ở bên ngoài một căn phòng có ánh sáng.
Chỉ nghe thấy một tiếng kẽo kẹt, có người mở cửa đi vào.
"Nương, cuối cùng ngươi cũng đến rồi, chỗ này con thật sự sắp không ở được nữa rồi, lúc nào đón con về phủ đây!"
Nương...
Nghe cái chữ đấy, Tô Diễm còn gì không hiểu sao?
Quả thật giống như cô nghĩ, Vương công tử chân chính này căn bản không chết, mà chỉ diễn, chính bọn họ tự biên tự diễn, nguyên nhân trong đó cô không cần nghĩ, cũng biết là bút tích của ai.
Từ Thừa tướng mặc dù quyền thế ngập trời, nhưng ông ta không phải là kẻ ngu dốt, càng sẽ không trực tiếp ra tay với phủ Thất hoàng tử, ông ta sẽ chỉ từng bước một, cẩn thận thăm dò, dìm "chết" cả phủ Thất hoàng tử!
Chỉ nghe thấy đoạn đối thoại của hai mẹ con bên trong lại lần nữa truyền đến.
"Con của ta, thật sự là khổ cho con rồi, con yên tâm, chờ ngày mai Phủ Kinh Triệu thẩm lý chuyện này xong, xử lý Lý quản gia kia, thì sẽ đón con về."
"Nhưng mà... không phải mọi người đều tuyên bố ra ngoài con đã chết rồi sao? Sau này trở về thì sống thế nào, con cũng không muốn cứ sống chui sống nhũi."
Vương phu nhân đau lòng vuốt ve đầu Vương công tử: "Yên tâm, phụ thân con đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, cho con một thân phận mới, đến lúc đó còn có thể sắp xếp cho con vào triều làm quan nữa!"
"Thật sự?!"
"Thật sự, nghe lời, hai ngày này con cứ ngoan ngoãn đợi ở đây, thiếu gì nương sẽ cho người đưa đến."
"Biết rồi, con ở đây đợi là được."
Sau đó hai mẹ con này nói gì Tô Diễm cũng không chú ý lắm, bởi vì cô chỉ nghe hai chữ "vào triều" này.
Lúc này gió lạnh vù vù, thổi qua mặt bên của cô, có chút đau nhức.
Giống như là tình cảnh bây giờ của cô, địch ở hai đầu.
Nói cho cùng, bản thân hôm nay bị người bắt nạt, áp bức, đều chỉ có một nguyên nhân -- không có địa vị.
Như vậy, nếu cô cũng giống như Từ Thừa Tướng, dưới một người trên vạn người.
Hay là, giống như là phủ tướng quân, tọa ủng binh quyền...
Cũng không biết nghĩ đến cái gì, trong ánh mắt của Tô Diễm lại có phần kiên định và lạnh thấu xương, giống như là đối với tương lai, cô đã có tính toán và dự định rõ ràng.
Lần nữa ngước mắt lên thì trong mắt lại vô cùng trong sáng.
Cô nhìn ngôi nhà dân này, khóe miệng dần dần cong lên.
"Ngày mai đến Phủ Kinh Triệu, sợ là có trò hay diễn ra rồi."