Hoàng Phi Ham Sắc Cả Tài

Chương 21: Chương 21: Yến hội đầu xuân




Thái tử nhỏ giọng nói bên tai cô: “Nếu đã không thể, vậy thì nàng cứ..."

Nói xong, thái tử đưa tay nhẹ nhàng chạm vào miệng của Tô Mộng Đình, ý gì không cần nói cũng biết, mặt của Tô Mộng Đình lại càng đỏ hơn.

“Ai nha, thái tử, người thật là đáng ghét..."

Sau khi vuốt ve an ủi một hồi, thái tử cho người đưa tiễn Tô Mộng Đình đi, sau đó đứng dậy ăn mặc chỉnh tề.

Có người bước ra từ bên cạnh, lại là một tuyệt sắc giai nhân khác.

Chỉ có điều giai nhân này so sánh với Tô Mộng Đình thì thiếu đi một phần xinh đẹp, lại nhiều hơn một phần lạnh lùng.

“Thái tử, bên kia truyền tin tức tới nói là Phượng các chủ đồng ý gặp người một lần.”

Trong nháy mắt gương mặt bình tĩnh của thái tử trở nên hào hứng: “Thật hả?”

Chỉ nhìn thấy mỹ nhân lạnh lùng gật đầu, thái tử hừ lạnh.

“Hừ, vốn dĩ lần trước đã hẹn xong rồi, Phượng Hàn Miên lại đột nhiên lỡ hẹn, còn tưởng là bị người khác cố ý ngăn cản, không nghĩ tới hắn ta vẫn còn rất rõ. Mạn Nhu, chuyện này ngươi cứ sắp xếp đi.”

Liễu Mạn Nhu gật gật đầu, giống như là nghĩ đến cái gì đó, lại mở miệng nói.

“Thái tử, thật ra nhìn ở triều đình ngoại trừ tam hoàng tử ra thì cũng không có ai có thể chống lại với người, cũng không cần phải gặp Huyền Cơ Các này làm gì, nếu như bị bệ hạ biết được, có thể sẽ cho rằng là thái tử muốn vội vàng thượng vị.”

Huyền Cơ Các là một tổ chức bí mật trên giang hồ, trong đó có rất nhiều ám võng, có vô số nanh vuốt, ngoại trừ Tây Nguyệt, nghe nói ngay cả các bí mật của quốc gia khác cũng bị thu thập, các chủ Phượng Hàn Miên còn bí ẩn hơn.

Tháng trước nghe nói Huyền Cơ Các bày cẩm nang diệu kế cho nam viện đại vương Đại Mạc, lúc đó nam bắc Đại Mạc đều đang giao chiến, bên phía nam viện đã trở thành chó cùng rứt dậu. Sau khi có được tuyệt kế này thì trực tiếp đánh bại bắc viện, trở thành thủ lĩnh mới của Đại Mạc.

Thái tử nhìn thoáng qua Liễu Mạn Nhu: “Ngươi thì biết cái gì, tam đệ thoạt nhìn như nhàn vân dã hạc, nhưng mà là đang âm thầm tính toán cái gì ai mà nói được cơ chứ, với lại hắn ta còn có một phủ tướng quân của ngoại tổ mẫu. Nếu như nói không có tâm tranh đoạt, bổn thái tử chính là người đầu tiên không tin.”

“Được rồi, cứ như vậy đi. Ngày mai chính là yến hội đầu xuân, bổn thái tử cũng phải trở về chuẩn bị một phen, cứ đợi ngày mai xem trò hay của Tiêu Kì Lăng đi.”

Yến hội đầu xuân là một yến hội có quy mô lớn ở hoàng thất Tây Nguyệt, từ trước đều là bắt đầu vào mùa xuân, có một khởi đầu tốt, một năm mới thuận lợi, vì thế mà hoàng đế Tây Nguyệt càng chú trọng yến hội này hơn.

Bởi vì là quốc yến, sau khi tiến cung lại có rất nhiều quy củ, Tô Diễm không dám chậm trễ, sáng sớm liền kéo Tiêu Kì Lăng đang mơ mơ màng màng tỉnh dậy.

“Nếu như không đi, ta sẽ trực tiếp ném ngươi vào trong ao bẩn rửa mặt đó có tin không hả.”

“Nàng bắt nạt người khác.”

“Nhanh lên đi, lại nói nhảm nữa thì ngày hôm nay không cho ăn mứt quả đâu.”

Nhìn Tô Diễm hung dữ chống nạnh, Tiêu Kì Lăng gật đầu một cái, chỉ có thể làm "thịt cá" mặc người bày bố.

Sau khi sửa soạn xong, Tô Diễm nhìn nam tử đứng thẳng người, mặc một thân trường bào màu lam nhạt trước mặt mình. Thật ra bình thường dung mạo của Tiêu Kì Lăng cũng rất đẹp, nói là tuyệt thế chi dung cũng không phải là quá đáng, cô khoanh tay trước ngực, hài lòng gật đầu.

“Không tệ đó.”

Tiêu Kì Lăng nhếch miệng cười một tiếng, lại chảy nước bọt. Tô Diễm bất đắc dĩ nâng trán, rồi đó, đẹp trai chỉ có ba giây.

“Thôi được rồi, ta thay xong quần áo rồi chúng ta liền tiến cung.”

Tùy ý mặc một bộ cung trang có màu sắc phù hợp với bộ của Tiêu Kì Lăng, Tô Diễm và Tiêu Kì Lăng liền đặt chân lên chuyến đi dự tiệc lần này.

Ngày hôm nay ở trong cung có rất nhiều người, bọn họ đến khá sớm, nhưng mà vẫn bị ngăn ở trên đường đến cung, nhìn thấy đội ngũ xe ngựa ở bên ngoài, Tô Diễm trực tiếp kéo Tiêu Kì Lăng xuống xe.

“Không biết phải chờ tới lúc nào nữa, chúng ta đi bộ đến Ngũ Đức Môn đi.”

Tiêu Kì Lăng ngơ ngác nói: “Nương tử cứ quyết định.”

Hai người một trước một sau đi đến Ngũ Đức Môn, nhưng mà có nhiều khi đúng là oan gia ngõ hẹp, vừa mới đến trước Ngũ Đức Môn thì ngũ hoàng tử liền bước xuống từ một cỗ xe ngựa xa hoa.

Hắn ta chỉnh lại nếp nhăn trên y phục, dường như có thể nhìn thấy cả vẻ đỏ ửng chưa lui trên mặt.

Tô Diễm nhìn đôi chân như ngọc của nữ tử dưới màn xe ngựa thì liền biết chắc chắn là ngũ hoàng tử vừa mới mây mưa một phen trong xe ngựa, chẳng trách phía sau lại bị chặn dài như thế, tới đây rồi còn như vậy, đúng là tinh lực tràn đầy.

“Nhìn đi, chà, là ai tới đây? Không phải là thất đệ muội, thất hoàng đệ của ta vừa mới vào cửa đó à?” Ngũ hoàng tử vừa mới nhìn thấy Tô Diễm và Tiêu Kì Lăng thì liền chủ động mở miệng, trông có vẻ rất hòa khí, có điều lời nói này nghe sao cứ cảm thấy hơi âm dương quái khí.

Tô Diễm nhìn thấy ngũ hoàng tử thì liền nghĩ tới hộp điểm tâm có độc, cô thu hồi ánh mắt, kéo Tiêu Kì Lăng tiếp tục đi về phía trước, không muốn phản ứng người này.

Nhưng mà cô càng không để ý thì người ta cứ dán mặt kề tới.

Ngũ hoàng tử đưa tay chặn lại, trực tiếp ngăn cản đường đi của hai người bọn họ, sau đó hất cầm lên.

“Sao vậy, vừa mới được mời đến hoàng cung tham gia yến hội thì giá trị của mình đã lên cao rồi à? Ngay cả nhìn thấy hoàng huynh mà cũng không chịu hành lễ, thất đệ muội, gia giáo của hầu phủ muội cứ như vậy hả?”

Ánh mắt Tô Diễm bình tĩnh, nhìn không ra bất cứ tâm tình gì, chỉ thản nhiên nói.

“Nói xong chưa?”

Ngũ hoàng tử như là đấm một đấm vào bông gòn, còn bị người ta nhẹ nhàng bật trở về, lập tức nghẹn lời.

“Ngươi..."

Nói xong, ngũ hoàng tử còn chỉ vào mũi của Tô Diễm.

Tô Diễm giương mắt lạnh lùng nhìn ngón tay đó, khóe miệng kéo ra, lại nhìn xe ngựa ở bên cạnh rồi nói một cách sâu xa.

“Ngũ hoàng huynh huynh vẫn nên chú ý đến sức khỏe của mình đi, chà đạp như thế có lẽ là sau này cũng giống như Thái công tử đó, ngày nào cũng phải uống một chén thuốc bổ, có điều lần trước ta có bán cho hắn ta một phương thuốc, nếu không thì bây giờ huynh đến đó uống hai bát, bảo đảm tối nay tinh lực tràn đầy, lại có thể đại chiến bảy tám hiệp.”

Mặt ngũ hoàng tử lập tức đỏ lên, xấu hổ nói.

“Ngươi... thô bỉ! Một nữ tử lại có thể tùy ý nói ra những lời nói tục tĩu này, đúng là quá thô bỉ.”

Tô Diễm thờ ơ nhún vai: “Dù sao thì vẫn tốt hơn ngũ hoàng huynh làm loại chuyện mà người khác không thể nhìn thấy ở Ngũ Đức Môn.”

Vẻ mặt của ngũ hoàng tử lập tức lúc xanh lúc trắng, còn muốn nói cái gì nữa, Tô Diễm đã không có ý định phản ứng lại hắn ta, quay người dẫn Tiêu Kì Lăng đi khỏi. Lúc rời đi, Tiêu Kì Lăng còn làm mặt quỷ với ngũ hoàng tử.

Cái này làm ngũ hoàng tử vô cùng tức giận, trực tiếp đạp nô tài ở bên cạnh lăn xuống đất.

“Tô Diễm, ta nói cho ngươi biết, đừng có tưởng rằng lần này mèo mù gặp được cá rán có thể có một cơ hội tiến cung là ghê gớm lắm, mối thù ngày đại hôn lần trước bổn hoàng tử vẫn còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu.”

Ngươi nhớ kỹ cho bổn hoàng tử, yến hội đầu xuân hôm nay, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.