Hắn không dám đối mặt thi thể La Sính, cho nên giao nhiệm vụ gian khổ này cho nàng.
Nhưng mà nàng thật sự rất muốn hỏi Tiêu Phương một chút, La Sính với hắn rốt cuộc là có quan hệ như thế nào?
Sư huynh sư muội, đây là một chuyện thật sự mờ ám cỡ nào.
Dĩ nhiên, nàng còn muốn hỏi thêm Tiêu Phương có biết Dược Vương cốc rốt cuộc là nơi thế nào?
Có biết nơi đó vô cùng nguy hiểm đáng sợ, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng người?
Nếu như mạng nàng cũng mất đi như thế, vậy thì rất nhiều năm về sau, có phải cũng có một nữ tử khác sẽ đem tất cả việc này lập lại lần nữa hay không?
Cứ như vậy miên man suy nghĩ, nhưng ánh mắt không rời Thục Đô.
Cô độc chứng và Quỷ Đồng trèo tường đi vào, tường thành Thục Đô so sánh với tất cả tường thành đã từng gặp qua lúc đi trên đường đều cao hơn và dày hơn.
Nhưng loại độ cao này với cô độc chứng và Quỷ Đồng mà nói thì vẫn còn thua xa, đừng thấy cô độc chứng sau lưng còn vác cổ thi thể, nhưng khi trèo lên đến tường thì bước đi như bay.
Thậm chí ở trên tường thành thẳng xuống đều là dùng ngón tay cứng rắn đâm ra nhiều lỗ thủng để chịu lực cho bàn chân, từng phát từng phát, chẳng những để lại cho bản thân, mà còn lưu lại cho Quỷ Đồng.
Như Thương biết cô độc chứng người này không chỉ bách độc bất xâm, hơn nữa lực bộc phát cực mạnh, điều này ngay từ lúc gặp phải trận bão cát trong sa mạc đã biểu hiện ra.
Nếu bàn về đan đả độc đấu, nàng không phải đối thủ cô độc chứng, điểm này lòng dạ nàng đã sớm biết rõ.
Cũng may người này là bạn không phải địch, những điều lo lắng cũng liền theo đó không còn tồn tại.
Nàng cứ như vậy ngồi dựa vào trong xe ngựa, mặc cho màn xe tung bay, qua không bao lâu, cách đó không xa từ phía sau tường thành cao dày có trận khói nhẹ lượn lờ bốc lên.