Nàng đột nhiên cảm thấy buồn cười, cô độc chứng có thể tự nhiên nói nhiều như vậy thật giống như là đang ban cho nàng một chút lợi lộc, ngàn năm khó gặp a!
Nàng cũng học theo hắn ngồi xuống đất, trong Tháp Trấn Yêu này âm u lạnh lẽo, cho dù đang ở giữa sa mạc rộng lớn, nhưng cũng hiện ra từng cơn mát lạnh.
Hai người cứ ngồi sánh vai như vậy, trải qua thật lâu, lâu đến nỗi Như Thương còn cho rằng cô độc chứng thật sự đã ngủ thiếp đi.
Nàng không thể tiếp tục im lặng nữa, vì thắc mắc trong lòng, cũng vì muốn giúp cho người bạn duy nhất này, coi như làm tăng thêm một chút tinh thần để chiến đấu.
"Vậy bây giờ ở đâu?" Nàng dùng khuỷu tay đụng nhẹ cô độc chứng bên cạnh một cái, "Ngươi vừa nói hài tử cùng tuổi được đưa vào Tháp Trấn Yêu này cũng mười năm, vậy bây giờ ở đâu? Tính ra thì hài tử kia hẳn là đã mười một tuổi, vậy một năm gần đây hắn làm sao mà sống được? —— Uy!"
Thấy cô độc chứng không có phản ứng gì, nàng dứt khoát dùng sức một chút chọt chọt vào người hắn.
Người nọ rốt cuộc thở nhẹ ra một hơi, sau đó miễn cưỡng nói:
"Nghe đâu!"
"Là nghe đâu hay là ngủ đâu!" Như Thương tự lẩm bẩm một câu, tiếp theo cũng không lên tiếng, chờ cô độc chứng chủ động giải thích.
Bên trong tháp đồng thời yên tĩnh trở lại, một lát sau nghe được cô độc chứng nói:
"Một năm gần đây không còn đưa tiểu hài tử cùng tuổi đến nữa, mà cứ cách mười ngày sẽ đưa vào trong một nhóm nam tử khỏe mạnh! Có lúc thì hai ba người, có lúc thì bốn năm người, có lần nhiều nhất còn vượt lên đến mười người. Những người đó đều là binh lính Tây Dạ, chẳng những hình thể to lớn có sức lực, hơn nữa căn bản ai cũng có võ công. Khi bọn họ đi vào mỗi người đều mang theo vũ khí, mục đích chính là sẽ trực tiếp giết chết hài tử kia. Bởi vì Vương Hậu không nghĩ sẽ cho người đó trở lại, mặc kệ là người hay quỷ, nàng cũng không muốn để cho hắn sống trên cõi đời này."
"Binh lính cũng đã chết, phải hay không?" Như Thương suy đoán.