Sau đó chép chép miệng, rất đáng tiếc mà nói:
"Một tiểu nha đầu tốt lành như vậy lại bị hủy hoại, thật sự là đáng thương! Bất quá vẫn còn sống, ít nhất cũng còn có thể dùng!" Ném xuống lời này sau đó liền không để ý tới người khác, xoay người quay đầu bỏ đi.
Trong lời nói mơ hồ để lộ ra thông tin quái dị khiến cho mọi người cảm thấy rất không thoải mái, nhưng cũng không có nơi để hỏi, không thể làm gì khác hơn là thảo luận vớ vẩn một trận, tự mình dọa chính mình.
Tần Như Thương đổi lại bộ váy đỏ, quả thật là dùng được, cái khóa của bộ váy này thật phức tạp, tuy nói nàng đến cổ đại này cũng bốn năm, nhưng bởi vì đi lại thường là mai danh ẩn tích (giấu họ giấu tên) trong giang hồ, cho nên thói quen ăn mặc cũng đều là vạt áo ngắn kiểu dáng tiện lợi.
Loại váy múa này nàng chưa bao giờ gặp qua, chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình một tầng một tầng tròng vào trên người.
Cho đến khi buộc lại một sợi dây lưng cuối cùng trên eo, lúc này mới đi đến trước mặt một gương đồng lớn quan sát.
Thì ra là đây là một bộ áo thủy tụ, ngay ống tay có một hạt cúc áo ẩn dấu, tay áo vừa bỏ xuống, xòe rộng ra dài ít nhất ba thước.
Như Thương vỗ trán, chẳng lẽ đây là để cho nàng đến hát kịch sao? Đến triều đại không tồn tại trong lịch sử để chơi đùa?
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng cho rằng cùng hát kịch không có quan hệ, có thể là những người Tây Dạ cảm thấy được tay áo múa thật dài khi đứng lên sẽ nhìn tốt hơn mà thôi.
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe nơi xa một hồi tiếng sáo du dương truyền đến, nhẹ nhàng bay bổng trong không khí, cũng không phô trương.
Cẩn thận nghe lại, dường như cũng không quá giống từ cây sáo phát ra.
Loại âm thanh đó rất có thể làm lòng người sợ hãi, sa sút tinh thần, cho dù nàng là Tần Như Thương, cũng không thể không động lòng.
Tinh thần hơi chút ổn định lại, sau đó đẩy nhẹ cửa ra đi tìm kiếm phương hướng của âm thanh truyền đến.
Đi một chút, gần đến xuất hiện một tiểu Cung Viện, thẳng đến Vương Cung Tây Dạ có một lớp đá thứ tự trải lót trên mặt đường.
Nàng vừa đến, đầu nguồn âm thanh kia cũng truyền đến trước mặt.
Như Thương theo mắt nhìn lại, chỉ thấy có một đội người Tây Dạ đang đi về phía bên này. Bốn người nâng ghế trúc, bên cạnh còn có một nam tử đi theo, bộ dáng như một nghệ nhân lặt vặt, âm thanh kia chính là từ chỗ của hắn phát ra.