Bốn phía lều vải bắt đầu kịch liệt run rẩy, Như Thương cảnh giác nửa ngồi đứng dậy, đang chuẩn bị đi ra xem một chút, không nghĩ đến đỉnh đầu lều trại lập tức bị gió xốc lên, bão các xâm nhập tiến vào, bốn phía xung quanh lều vải cũng theo sát phía sau bị đánh văng xa.
Nàng theo bản năng nghiêng đầu nhìn, tiếc rằng bão cát quá lớn, đưa tay ra không thấy được năm ngón, sao có thể nhìn được rõ ràng lều vải bị đánh đến nơi nào.
Gió thật sự quá lớn, Như Thương thử đứng lên, lại phát hiện chỉ cần người đứng thẳng lên lập tức sẽ bị gió đánh ngã.
Nàng không có cách nào, đành phải tiếp tục ngồi xổm xuống, đồng thời đem một bàn tay cắm thẳng vào mặt đất, mượn nơi để ổn định thân hình của mình.
Kinh nghiệm sa mạc nàng có, những người Tây Dạ này cũng có, nhưng những người tham gia múa lại không có.
Như Thương cảm thấy thỉnh thoảng sẽ có một người lăn qua cạnh nàng, những người đó căn bản không cách nào phát ra tiếng kêu cứu, chỉ cần mở miệng ra, lập tức liền bị hạt cát lắp đầy.
Nàng dựa vào trực giác bắt được ba người, sau đó kéo cánh tay những người đó lại cùng một chỗ, đè xuống tay của bọ cắm vào bên trong mặt cát.
Những người đó cuối cùng cũng không phải quá ngu dốt, một chút đã hiểu được ý đồ của nàng.
Vài người kéo lại ở một chỗ, đưa tay cắm cố định vào trong cát vàng, hiện tại mới không bị gió thổi bay.
Tần Như Thương biết thời gian trước mắt cấp bách, cứu một người tính một người, gió bão này đánh tới, lại không chừng sẽ tạo thành thảm kịch như thế nào.
Nàng cúi người xuống đất, cả người hoàn toàn gần như là nằm sát trên mặt đất, một bàn tay ở trong cát hướng về một cái tay khác, liền bắt đầu dựa vào cảm giác từng bước từng bước nắm bắt nhau.
Loại tình cảnh này là thuộc về nhân viên lính đặc biệt cùng một người có khả năng khác thường, mặc dù bão cát gào thét càng lúc càng lớn, nhưng các nàng vẫn có thể từ trong phân biệt rõ ra từng loại âm thanh khác nhau.
Tất cả lều vải đều bị thổi lên, những người Tây Dạ kia cũng không biết là đang cứu người hay là tự cứu mình.