Như Thương "Nha" một tiếng, sau đó nhìn về phía tiểu nhị, gặp phải một vẻ mặt nghiêm túc, một chút cũng không cảm thấy vừa rồi chính là căn bản không nói chuyện thừa.
Nếu đối phương muốn diễn trò, nàng cũng sẽ hợp cùng, dù sao lụa mỏng bản thân dùng che mặt, chất liệu cũng đúng thật là Tiêu Phương đến từ một nơi rất đặc thù làm ra, có người biết phân biệt hàng tốt xấu cảm thấy hứng thú, lý do này cũng coi đầy đủ.
Vì vậy nàng liền cự lại, hỏi tiểu nhị kia:
"Ngữ lão bản là ai?"
Thanh âm hai người nói chuyện mặc dù không lớn, nhưng cũng không có cố ý kiêng dè người khác.
Câu hỏi này rơi vào trong tai một người ở bàn bên cạnh, dẫn đến một tiếng cười.
Sau đó lập tức liền có nam tử nói:
"Ngồi ở chỗ này nghe diễn hơn nửa ngày rồi, Ngữ lão bản là ai cũng không biết! Cô nương vận khí ngươi may mắn, Ngữ lão bản chính là nữ tử vừa rồi ca diễn, chân dung thật sự phong hoa tuyệt đại a!"
Như Thương liếc người nọ một cái, đối với trên mặt hắn biểu hiện ra sự thất vọng, trực tiếp không nhìn.
Nàng biết người nọ nhất định là vì người Ngữ lão bản muốn gặp là nữ tử mà cảm thấy tiếc nuối, nếu nàng là nam, sợ là trong trấn nhỏ này lại phải có một Bát Quái có thể nói hơn nữa năm một năm rồi.
Tiểu nhị rất thông minh, thấy Như Thương đứng lên, cũng không đợi nàng mở miệng, liền trực tiếp dùng động tác tay nghểnh cổ trong chờ, một đường dẫn theo nàng đi đến phía sau nhà chính.
Xuyên qua một cái hành lang đen như mực, rồi khi đến trước một cánh cửa, tiểu nhị dừng chân, chỉ vào trong cánh cửa, nói:
"Cô nương, Ngữ lão bản đang ở bên trong chờ ngươi đấy!"
Như Thương cố ý trêu chọc nàng ——
"Chỗ này của các ngươi một chút cũng không giống gánh hát, thế nào làm cho giống như ám đạo vậy."
Tiểu nhị giơ tay lên lau mớ mồ hôi, bất đắc dĩ nói:
"Cô nương nói đùa, cô nương nói đùa. Coi như là ám đạo, đó cũng là cố ý chuẩn bị để gặp cô nương!"
Trước mặt người sáng không nói lời tối, tiểu nhị biết Như Thương chính là người bên mình phải đợi, Như Thương nghe lời ấy cũng biết tiểu nhị này là đồng sự Mai Mai tin tưởng.