Lúc này sương đã dần thưa, hai thuyền cũng đều đi qua đổ vào cửa góc chéo, càng đến càng gần.
Như Thương thấy ca khúc không còn vang lên nữa, cũng không vội vã thúc giục Mai Mai đi chăm sóc người khác, mà từ cửa sổ nhìn tới bắt đầu đánh giá trên thuyền.
Cũng vào lúc này nàng mới phát hiện, trong hai người đứng ở đầu thuyền, một vóc dáng cao lớn cách ăn mặc rất là quái dị.
Tuy rằng cách ăn mặc của người Tây Dạ cùng Trung Nguyên vốn cũng không giống, nhưng người này dường như lại càng kỳ quái hơn.
Dễ thấy nhất chính là một thân trường bào toàn bộ màu đen, bao gồm giầy dưới chân cũng là cùng một loại màu sắc.
Phía sau trường bào còn có thêm một cái áo choàng, mũ của áo choàng kia rất lớn, đội ở trên đầu trực tiếp che đậy nửa gương mặt.
Hiện tại mùa hè, một thân trang phục như vậy bị người khác nhìn tới thật sự là không được tự nhiên chút nào.
Không nói đến một thân màu đen thoạt nhìn có chút dọa người, chỉ riêng xiêm y mặc ở thân phức tạp như vậy, người bình thường sẽ nóng đến có thể phát bệnh à.
Mai Mai đối với cái này xì mũi coi thường, gọi là:
"Quái vật không sợ nóng!"
Như Thương không để ý ngôn luận của hắn, chỉ một mực nhìn chằm chằm đến hắc y quái nhân rất gầy còm kia.
Cảm thấy người này cũng không tầm thường, loại cảm giác này phát sinh bởi khí thế của hắn, cho dù là khoảng cách xa như thế, nàng cũng có thể cảm thấy được quanh thân người nọ trên dưới bao phủ một loại kết giới chuyên thuộc về bản thân hắn.
Người này không dễ tiếp cận!
Đây là đánh giá của Như Thương dành cho hắn.
Rốt cuộc dời đi ánh mắt, lại nhìn về phía tiểu hài tử bên cạnh hắn thì Như Thương lại phát ra "Di" một tiếng.
Đó là một tiểu cô nương, bộ dáng nhiều nhất mười hai mười ba tuổi.
Vóc người nhỏ gầy, mặc một thân quần trắng, so với hắc y nhân tạo nên tương phản thật lớn.
Nàng theo bản năng liền thốt lên ——
"Tại sao là nàng!"
Rồi sau đó tiếp một phen tục đánh giá tiểu cô nương kia từ trên xuống dưới, cho đến khi ánh mắt nàng dừng lại ở trên hai mắt vẫn luôn nhắm chặt chưa từng mở ra thì lúc này mới xác định phán đoán của mình.
Là Liên Nhi!