Tòa nhà lớn ngoài thành Tấn Dương giống như bị hoàng tộc Đông Thục quên lãng, nhị hoàng tử một đi không trở lại, thậm chí ngay cả tên tương sĩ cũng không có trở lại qua lần nào.
Vào buổi sáng ngày thứ ba Tần Như Thương chợt phát sinh một cái ý niệm, vì vậy đi tới trong sân gọi lại nha đầu đưa cho nàng chút điểm tâm, rồi hỏi nàng:
"Hạo Vương điện hạ các ngươi có nói khi nào trở lại hay không?"
Nàng lơ đãng hỏi, thậm chí trong tay còn cầm khối điểm tâm nhét vào trong miệng.
Mà nha đầu kia càng buồn cười, bị câu nàng vừa hỏi, người hoàn toàn hiện ra kinh ngạc hết sức khoa trương, sau đó nói:
"Tiểu thư, người đang nói gì đấy? Cái gì Hạo Vương điện hạ? Hạo Vương điện hạ là ai à?"
Như Thương nhìn bộ dáng nàng, người này giống như trong óc đã bị cắm vào một loại tư tưởng khác, đem tất cả trước đó xóa đi sạch sẽ.
"Rất tốt!" Nàng nhẹ gật đầu, "Rất tốt." Rồi sau đó vẫy vẫy tay, "Ngươi đi đi!"
Nha đầu kia buồn bực rời đi, tin tức Như Thương muốn có được cũng đã rõ như lòng bàn tay.
Xem ra tất cả thật sự đã sớm an bài xong, cùng với Vạn Sự Thông đến, những hạ nhân này cũng đều dựa theo chủ nhân trước đó phân phó bắt đầu lựa chọn mất trí nhớ.
Không có Hạo vương, không tồn tại cái gì Thục Đô, bọn họ cũng không phải từ bên ngoài đến.
Các nàng thậm chí không để ý tới gọi nàng cô nương nữa, mà xưng là "Tiểu thư".
Giống như tòa nhà này thật là nhà của nàng từ nhỏ đến lớn.
Có một tia cười lạnh thấu xương câu lên khóe môi Như Thương, thầm nghĩ âm mưu này của hoàng gia thật đúng là chơi không tệ, đọ sức như vậy đã thành công khơi mào hứng thú của nàng.
Nếu như đối phương có cái nhã hứng này, đến lúc đó nàng không ngại cùng vui đùa nhiều một chút.
Chỉ bất quá, ngày nào đó vài thứ đến tay, có một số người, vẫn là phải vì thế mà trả giá thật lớn.
Nói thí dụ như thái tử, nói thí dụ như hoàng đế Đông Thục.
Một người ngay cả nhi tử của mình cũng không dám thừa nhận, không có tư cách làm phụ thân.