Vũ điệu đến từ Trung Nguyên, người Tây Dạ mỗi năm chỉ có thể xem được một lần.
Huống chi điệu múa của Tần Như Thương lộng lẫy xinh đẹp, luân phiên lúc cổ đại lúc hiện đại.
Mọi người thay đổi chuyển qua hứng thú nhưng Vương Hậu thì không.
Hơi thở quyến rũ của người nằm trong lòng đang quấn lấy Tây Dạ Vương bỗng vùng giãy thoát ra ngoài, lạnh lùng đánh giá người ở trên đài cao mười thước.
Tần Như Thương bình tĩnh tự nhiên làm cho nàng có chút bất an, dường như cũng đoán được nữ tử kia nhất định không phải tầm thường.
Mặc dù Như Thương đang múa, nhìn như không để ý đến ai, nhưng mỗi cử chỉ hành động của từng người ở đây đều không thoát khỏi tầm mắt của nàng.
Trừ bỏ Tây Dạ Vương cùng Vương Hậu, nàng phát hiện cô độc chứng cũng ngồi ở phía dưới, ngay tại vị trí thứ nhất bên cạnh tay phải Tây Dạ Vương.
Trên mặt của hắn vẫn là bộ dáng ngủ không tỉnh, trong tay cầm ly rượu thỉnh thoảng lắc lư vài cái, ánh mắt lúc nào cũng khép hờ, không biết là đang xem biểu diễn, hay đó là việc làm chuẩn bị trước khi ngủ.
Tần Như Thương có chút bất đắc dĩ, nàng thật sự không hiểu người này suốt ngày suy nghĩ cái gì.
Trạng thái của hắn, thật giống như toàn bộ thế giới chỉ tồn tại có mình hắn. Một người ăn no, cả nhà không đói bụng. (sống chỉ biết mình kg quan tâm đến người khác)
Đương nhiên cũng có trường hợp đặc biệt, chẳng hạn như cái đêm trong sa mạc, hắn tỏ ra lão luyện cùng nhạy bén, tất cả điều đó khiến cho đáy lòng nàng bội phục.
Nhảy và nhảy, tiếng nhạc trống phía dưới bắt đầu yếu đi, nhưng không có ngừng.
Từng người trong đoàn tham gia múa đã bắt đầu rời khỏi Hoan Hỉ điện, trong chốc lát người đến tham gia múa từ Hách Thành chỉ còn lại một mình Như Thương vẫn ở trong đại điện.
Nàng không thể đi, người đưa nàng đi lên có nói, nhạc trống không ngừng nhảy múa cũng không thể dừng.
Âm thanh tuy nhỏ như thổi, nhưng không có nghĩa là không có.
Một màn thọ yến kỳ quái lại khó hiểu, Như Thương biết kế tiếp nhất định sẽ có một số chuyện không hay xảy ra. Tòa Vương Thành Tây Dạ này thần bí lại mang theo chút quỷ dị, hiện tại đã đến lúc cần phải tuyên bố chân tướng!
Nàng hết sức mong đợi, hơn nữa đặc biệt còn suy đoán.
Những người cùng đến tham gia múa đã đi nơi nào?